Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long nói:
Chủ thuê nhà nói:
Hồ Tiểu Vĩ trách mắng:
Chủ cho thuê nhà cười khổ nói:
Đỗ Long nói:
Chủ cho thuê nhà nói:
Đỗ Long nói:
Nhiếp ảnh của đài truyền hình vừa đúng lúc tới nơi, chủ cho thuê nhà lúc này
mới nhận ra Lưu Lỵ Thanh bên cạnh Đỗ Long. Sau đó liền hăng hái lên, cũng ghé
cái mặt trong ống kính camera, mang mọi người lên tầng sáu, chủ cho thuê nhà
gõ cửa, gọi:
Sau khi gọi hai tiếng chủ nhà lắc đầu, Đỗ Long ra hiệu cho ông ta ở cửa, chủ
cho thuê nhà liền lấy chìa khóa dự phòng ra, nhẹ nhàng mở cửa ra. Đỗ Long đẩy
cửa vào, chỉ thấy trong phòng lộn xộn. Người có thể sống cùng với tên Trương
Học Vũ lộn xộn này quả nhiên cũng không phải người bình thường. Trong phòng có
mùi lạ, Lưu Lỵ Thanh nhíu mày, ngừng thở cùng Đỗ Long tiến vào trong phòng.
Chủ cho thuê nhà chỉ vào giường bên cạnh nói:
Đỗ Long mở màn hình máy tính, chỉ thấy Trương Học Vũ không những đang tải về,
mà còn mở công cụ chuyển mã video, đang chuyển mã cái anh ta tải về.
Trước đây Đỗ Long cũng thường xuyên làm việc này, có những video dung lượng vô
cùng lớn, chuyển thành cách nén dung lượng lớn hoặc thu nhỏ độ phân giải, là
có thể giảm dung lượng của video tới ba bốn phần thậm chí mười phần trước đây.
Kiểu chuyển mã này dễ dàng lưu trữ nhưng cũng có thể mất đi độ chính xác nhất
định.
Đỗ Long tiện tay mở ra một video hiển thị đã tải về thành công, chỉ thấy trên
màn hình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ, trần truồng bám chặt
vào chữ thập.
Lưu Lỵ Thanh kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, vụt một
tiếng, trong video một người đàn ông vạm vỡ khác rút roi da quất mạnh lên
người đàn ông vạm vỡ bị trói kia. Người nhìn thấy video đều chết lặng người,
chỉ có Đỗ Long đã quen với kiểu này nên tiện tay tắt đi.
Đỗ Long không giải thích tiếp, nhưng mọi người đều hiểu qua ý của hắn.
Đỗ Long tắt công cụ tải, sau đó mở trình duyệt trên thanh đường tắt ở máy tính
của Trương Học Vũ. Đầu tiên xuất hiện một trang web hướng dẫn, Đỗ Long mở lịch
sử trình duyệt, sau khi nhìn thấy tiêu đề mấy trang đã được mở gần đây Đỗ Long
nhíu mày lại.
Đỗ Long mở ra mấy trang web, Hồ Tiểu Vĩ nói:
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
Đỗ Long tiện tay lật xem một tờ báo đặt bên cạnh máy tính. Chỉ thấy đó là báo
hôm nay vừa mới xuất bản, trong đó trang báo thông báo về tin tức tuyển dụng
bị xé một mảnh. Đỗ Long nói:
Đỗ Long đi vào trước tủ quần áo đầu giường, mở tủ quần áo, lật lên xem, chỉ
thấy quần áo trong tủ hơn nửa đều là cũ, bộ vest màu đen lại không thấy đâu.
Đỗ Long nhún nhún cái mũi, nói:
Mọi người vốn dĩ có chút nín thở đều hiếu kỳ mấp máy cái mũi. Đáng tiếc bọn họ
cũng không phân biệt ra được cái gì là mùi đặc biệt, ngược lại thiếu chút nữa
bị mùi chua trong căn phòng xông chết.
Ánh mắt Đỗ Long đảo nhanh trên mặt đất, lập tức phát hiện ra mục tiêu, ở dưới
chân tường bàn máy tính bên cạnh, đặt một lọ chất lỏng trong suốt màu vàng
nhạt. Đỗ Long cầm lấy cái chai, mở nắp ra ngửi, nói:
Đỗ Long quay đầu về hướng chủ cho thuê nhà, hỏi:
Chủ cho thuê nhà đáp:
Đỗ Long mở thùng giấy bên cạnh, thấy một thùng đồ uống, hắn nói:
Bốn chai, cái này thì đúng rồi, xem ra sau khi Trương Học Vũ trộm dầu bị
ngăn cản, y tìm mấy cái chai khác, đổ đầy xăng, sau đó giữ lại một chai…Xem ra
y định hôm nay lại ra tay lần nữa, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa
rồi.
Mang đi mấy chai xăng vậy? Tên này muốn làm gì?
Chủ nhà nháy mắt, đột nhiên liên tưởng tới phóng viên và cảnh sát trước mắt,
đều đã từng xuất hiện trong tin tức đại hỏa hôm qua. Chủ nhà trong nháy mắt
hiểu rõ điểm gì, y nói một cách ép buộc:
Đỗ Long nhìn về hướng y gật gật đầu, sau đó nói với Hồ Tiểu Vĩ:
Hồ Tiểu Vĩ gật gật đầu, rời khỏi phòng thuê. Đỗ Long lấy điện thoại di động
gọi cho Thạch Chung Đào nói:
Thạch Chung Đào nói:
Đỗ Long nói:
Thạch Chung Đào nói:
Đỗ Long đặt điện thoại xuống, nói với Lưu Lỵ Thanh:
Lưu Lỵ Thanh cùng Đỗ Long đi xuống tầng, cô tò mò nhìn chai xăng trong tay Đỗ
Long đang cầm, hỏi:
Đỗ Long dừng lại, quay đầu lại nhìn chủ nhà liếc mắt một cái, nói:
Đỗ Long giải thích rõ ràng tỉ mỉ mà vô cùng hợp lý. Lưu Lỵ Thanh nghe hiểu rõ,
chủ nhà cũng hiểu rõ. Mặt của y vừa trở nên trắng bệch, sau đó lại tức giận
tới mức đỏ lên, hét lên: