Người đăng: tuanh.kst@
Vào lúc Trương Học Vũ mưu đồ phóng hỏa lần nữa thì bọn Đỗ Long vẫn miệt mài
công việc, bọn Trương Minh Cương cũng đang vùi đầu trong đống hồ sơ ứng tuyển.
Điều kiện để các ứng viên vượt qua vòng đầu rất đơn giản, là nữ thì có thể
trực tiếp bỏ qua một bên, các gã bảnh bao hoặc có nụ cười sáng sủa và các
thành phần có học vấn hoặc bình thường trở lên trực tiếp bỏ qua một bên, còn
lại những “người kém chất lượng” thì đợi xem xét sau.
Đỗ Long, Thạch Chung Đào và cả mấy tay cảnh sát phòng hình sự hắn gọi đến cùng
nhau xem các đoạn video, đây là các đoạn video của hai trận hỏa hoạn trước,
băng video của hôm nay vẫn chưa lấy ra được.
Từ việc xem băng video này Thạch Chung Đào lại bắt đầu khâm phục Đỗ Long rồi,
những đoạn video này y đã xem qua một lần nhưng y vẫn không thể xem theo
phương pháp tua nhanh giống như Đỗ Long được, hơn nữa không chỉ nhanh hơn gấp
đôi đâu, chẳng lẽ cái tên này chỉ với một con mắt mà cũng lợi hại hơn chính
mình nhiều vậy sao? Hoặc là hắn căn bản chỉ làm ra vẻ như vậy thôi?
Thạch Chung Đào xem chậm nên có thời gian nghĩ ngợi linh tinh, Đỗ Long xem
nhanh vì vậy mà hết sức chăm chú, các động tác, con người xuất hiện trong băng
video thoáng qua nhanh như điện xẹt cũng đều chậm lại, hắn xem rất rõ ràng.
Bỗng nhiên, bóng một kẻ như hồn ma lướt qua, Đỗ Long vội vàng ấn dấu cách tạm
dừng đoạn video đang phát, sau đó hắn tua lại từ từ về trước, hình ảnh dừng
lại ở hình ảnh một gã thanh niên gầy yếu tóc xõa vai, gã mặc một bộ âu phục
màu đen không hợp lắm, video ở chế độ phát nhanh thì như một hồn ma tóc tai bù
xù.
- Cái gã tiểu tử họ Trương kia xuất hiện rồi.
Đỗ Long ghi lại số hiệu và thời gian của đoạn video, sau đó chụp lại một tấm
hình tương đối rõ sau đó copy ra và gửi cho Vương Lập Bân tham khảo.
Đoạn video này là khi Trương Học Vũ đi vào tòa nhà camera ghi được, lúc ấy là
hơn 9 giờ sáng, lúc gã đi ra cũng đã là hơn 3 giờ chiều rồi, cuộc cạnh tranh
quả nhiên rất khốc liệt, xếp hàng mà cũng phải xếp lâu như vậy.
Đám cháy đầu tiên xảy ra vào khoảng 5 giờ chiều, Đỗ Long xem video rất chăm
chú, đến khi thấy đám đông mọi người hỗn loạn tháo chạy ra khỏi tòa nhà cũng
không nhìn thấy Trương Học Vũ lần nào nữa.
- Lẽ nào không phải gã?
Đỗ Long nghi hoặc mở băng video ở góc độ khác xem xét. Thức đêm mà xem thứ này
là rất nhàm chán, hiệu suất của mọi người đều giảm dần, Đỗ Long cũng không
phải ngoại lệ. Thạch Chung Đào pha cho mọi người cốc cà phê để nâng cao tinh
thần, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Cho đến 7 rưỡi sáng, mọi người đều không có thêm phát hiện gì mới, nhưng lại
có tin tức từ phía Vương Lạp Bân báo về. Cậu ta tìm thấy và gửi dữ liệu của
Trương Học Vũ tới cho Đỗ Long. Các đặc điểm nhận dạng của Trương Học Vũ rất
giống với phán đoán của Đỗ Long, nhưng sau khi gã ứng tuyển thất bại thì các
camera lại không bắt gặp sự xuất hiện của gã nữa, chẳng lẽ lại không phải là
gã sao?
Lúc mọi người đang cùng nhau ăn sáng thì một thành viên đội hình sự sau khi
nhìn thấy hình Trương Học Vũ liền nói:
- Hình như tôi đã nhìn thấy người này ở đâu đó…Tôi nhớ ra rồi, hình như là
trên tivi, khi bản tin phát sóng, phóng viên đã phỏng vấn gã đấy!
Đỗ Long giật mình hỏi:
- Đấy là sau đám cháy thứ nhất hay đám cháy thứ hai?
Thành viên kia nói:
- Chắc là đám cháy thứ hai, đám cháy thứ nhất mọi người đều nghĩ là sự cố
ngoài ý muốn, đội hình sự chúng tôi cũng không truyền thông tin vụ án ra
ngoài. Khi xảy ra đám cháy thứ hai thì rất nhiều người mới nhận thức được đó
không phải là sự cố, lúc đó phóng viên mới tìm mấy người ở hiện trường phỏng
vấn.
Thạch Chung Đào hỏi:
- Là Lưu Lỵ Thanh phỏng vấn phải không?
Thành viên kia gật đầu lia lịa nói:
- Chính là cô ấy đấy.
Đỗ Long lập tức rút điện thoại và tấm danh thiếp Lưu Lỵ Thanh đưa cho hắn hôm
qua và ấn số gọi đi. Nhìn thấy điện thoại di động của Đỗ Long, mắt mọi người
bỗng sáng lên, mặc dù đã không còn rất yêu thích nữa nhưng loại màn hình lớn
mỏng và có cá tính như thế thì giá trị nhất định không tầm thường.
Đỗ Long nói:
- Phóng viên Lưu phải không? Tôi là đội phó đội Trọng án Đỗ Long, hôm qua cô
phỏng vấn tôi đó…
Lưu Lỵ Thanh cười đáp:
- Cảnh sát Đỗ, buổi sáng tốt lành nhé, không cần giới thiệu cặn kẽ thế, tôi
không mau quên như vậy đâu, sớm như vậy đã gọi cho tôi có phải là có tin tức
gì hay không?
Đỗ Long nói:
- Tin tốt là chúng tôi đã tìm được ra một nghi phạm, dường như gã đó đã từng
được cô phỏng vấn qua. Còn nhớ hôm qua tôi nhờ các cô cố gắng chuyển nhanh qua
cho chúng tôi băng video quay được hôm qua không? Bây giờ có thêm một yêu cầu
nữa chính là băng video quay được của hai lần trước và các đoạn phỏng vấn, mỗi
thứ đều sao chép thêm một phần rồi chuyển gấp đến cho chúng tôi được không?
Lưu Lỵ Thanh cười nói:
- Tôi đã phỏng vấn qua nghi phạm? Trùng hợp vậy sao? Được, tôi lập tức bảo
nhân viên biên tập tìm hết các cuộn video gốc cho anh, sau đó sẽ cho người đem
qua đó.
Đỗ Long nói:
- Cố gắng nhanh một chút nhé, chúng tôi đang vội xác định thân phận của nghi
phạm…xong việc tôi mời cô ăn cơm.
Lưu Lỵ Thanh cười đáp:
- Được thôi, tôi nhớ rồi đấy nhé, cứ như thế đã, làm xong tôi gọi cho anh
sau.
Bỏ điện thoại xuống, Lưu Lỵ Thanh không khỏi nhớ lại hình ảnh Đỗ Long anh dũng
cứu người hôm qua, trái tim cô cũng không khỏi đập nhanh hơn, chép miệng một
cái, Lưu Lỵ Thanh cầm lấy điện thoại và gọi cho biên tập, năn nỉ hết lời, cuối
cùng cũng dựng được biên tập đang ngủ bò dậy đến văn phòng làm việc, vì việc
này mà bản thân Lưu Lỵ Thanh cũng tổn thất một bữa cơm.
- Tổn thất ở đâu thì bù đắp ở đó!
Lưu Ly Thanh cười đắc ý, bắt đầu mơ mộng bản thân đang ở khách san Vĩnh Xương
mà dốc sức chọn những món ăn đắt nhất, ăn cho sắc mặt Đỗ Long xám xịt lại như
đất luôn…
Không hay biết mình đã trở thanh mục tiêu, Đỗ Long nhìn bọn Trương Minh Cương
nói:
- Sắp 8 giờ rồi, các cậu đã nghĩ xong chưa?
Thạch Chung Đào mỉm cười, Trương Minh Cương phàn nàn:
- Bận cả đêm rồi, còn chưa được ngủ, thời gian đâu mà nghĩ chuyện đó nữa.
Hồ Tiểu Vĩ đấu tranh nội tâm một lát rồi nói:
- Đỗ Long, cho chúng tôi thêm chút thòi gian, tôi cần thương lượng với gia
đình và còn cả đội trưởng một chút.
Đỗ Long nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, muốn làm thì làm, làm gì phiền toái như vậy,
đúng 8 giờ, các cậu còn chưa nghĩ xong thì tôi mặc kệ các cậu đấy.
Trương Minh Cương và Hồ Tiểu Vĩ bất đắc dĩ nhìn nhau một cái rồi gật đầu. Đỗ
Long dùng khăn tay mang theo lau miệng rồi nói:
- Mọi người giúp tôi làm việc vất vả rồi, bữa này tôi mời, phá án xong tôi
mời các cậu đến khách sạn Vĩnh Xương ăn một bữa ngon nhé!
- Đây là anh nói đấy nhé!
Mọi người đồng thanh reo lên, khách sạn Vĩnh Xương đó không phải là nơi những
cảnh sát bình thường như họ có thể trả tiền đâu.
- Đỗ long, nếu là cậu tự bỏ tiền túi ra thì tôi đi, còn nếu như muốn cơ quan
chi trả thì không được, nói thế nào thì tôi cũng là đội trưởng đội trọng án
đấy, tôi không thể giương mắt nhìn cậu phạm sai lầm được đâu!
Thạch Chung Đào nửa đùa nửa thật cười nói.
Đỗ Long nói:
- Tôi là loại người ăn của nhà nước sao? Nói thật với các cậu, tôi là một ông
chủ nhỏ, đầu cơ cổ phiếu kiếm được không ít tiền, ăn mấy bữa cơm cũng không
sạt nghiệp được.
Tiếng xuýt xoa xung quanh vang lên, Đỗ Long trả tiền bữa ăn sáng rồi sau đó
mọi người cùng nhau trở về văn phòng của đội hình sự Cục công an.
Đúng thời điểm 8 giờ, chuông điện thoại của Đỗ Long vang lên, nhạc chuông có
chút kỳ lạ của hắn một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người. Nếu như trong
nhà đã có trẻ con thì dùng nhạc chuông này cũng khá hợp lý, vấn đề là Đỗ Long
vẫn trẻ như thế, làm sao hắn lại thích nhạc chuông như vậy?