Người đăng: tuanh.kst@
Đường Lệ Phượng mang theo chút ngạc nhiên nhìn Đỗ Long, cô đã từng nghe Mã
Quang Minh nói qua về chuyện của Đỗ Long, biết được hắn rất có tài năng phá
án. Tuy nhiên máy ngày trước hắn vẫn còn vội thu vũ khí ở xã Mãnh Tú, vậy tại
sao vụ án phóng hỏa của thành phố Thụy Bảo này lại giao vào tay hắn chứ?
Phùng Khải cũng rất quan tâm, y hy vọng Đỗ Long sẽ mất mặt, nhưng Đỗ Long lại
rất điềm tĩnh nói:
- Bí thư Đường, chúng tôi đã hiểu rất rõ nghi phạm, hiện tại chỉ còn thiếu
việc xác nhận thân phận và bắt giữ nữa thôi, nếu cần tôi đưa ra một kỳ hạn… ba
ngày…. 11…12…13…
Bộ dáng đếm ngón tay vô cùng nghiêm túc của Đỗ Long khiến Đường Lệ Phượng có
cảm giác kích động rất muốn cười, tuy nhiên trong thời điểm này không thể cười
được, vì thế cô đành phải cố nén lại, chỉ nghe Đỗ Long nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, trong vòng ba ngày, trước 12 giờ rạng sáng ngày 13,
nghi phạm gây ra hàng loạt vụ phóng hỏa này nhất định sẽ bị bắt.
Đường Lệ Phượng ngạc nhiên ồ lên một tiếng, cô gây áp lực cho cục công an
không phải là thực sự muốn bọn phá án trong kỳ hạn, hơn nữa Đỗ Long nói ba
ngày dường như là quá ngắn, hắn thực sự lợi hại vậy sao, bảo đảm trong ba ngày
có thể phá án?
Đường Lệ Phượng còn chưa bày tỏ thái độ, Phùng Khải đã nói trước, y dùng giọng
điệu ân cần nói:
- Đỗ Long, đây không phải là chuyện nực cười sao, nếu sau ba ngày cậu không
thể phá án thì làm sao? Người trẻ nói chuyện làm việc cần phải thận trọng một
chút mới tốt.
Đỗ Long nhìn Phùng Khải nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch thành phố Phùng, tuy nhiên, vụ án này tôi
có thể nắm chắc trong tay, thời hạn ba ngày quả thật còn là dài. Nếu tôi và tổ
trưởng Thạch không phải đang tham gia vào lớp tập huấn,chỉ cần hai ngày vất vả
một chút, vậy ước chừng không cần dùng tới ba ngày.
Phùng Khải bị đả kích nặng, y nói:
- Đỗ Long, cậu đúng thật là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Nếu cậu đã tự tin
như vậy, hơn nữa ban nãy nói các cậu đã nắm trong tay khá rõ tình hình kẻ nghi
phạm phóng hỏa, vậy tôi nhất định phải kiểm tra cậu rồi, xem xem rốt cuộc hung
thủ là kẻ nào, tại sao y lại phải phóng hỏa đốt tòa nhà này?
Đỗ Long cười nói:
- Chủ tịch thành phố Phùng, ông hỏi đúng người rồi. Theo như tôi được biết,
kẻ tình nghi phóng hỏa có trên 80% là nam thanh niên trẻ tuổi từ 16 đến 30
tuổi, nguyên nhân kích thích bọn chúng phóng hỏa chủ yếu là do mất việc hoặc
chuyện tình yêu gặp trắc trở. Xét theo ba lần phóng hỏa đều xảy ra ở tòa nhà
văn phòng, tôi cho rằng kẻ tình nghi hẳn là một thành phần tri thức trẻ tuổi
khá quái gở vừa mất đi công việc. Chủ tịch thành phố Phùng có hài lòng với câu
trả lời này không?
Phùng Khải khó chịu nói:
- Những số liệu này cậu từ đâu có được? Tại sao nam giới hay nữ giới từ 30
tuổi trở lên lại không thể phóng hỏa? Tại sao cậu lại biết y phóng hỏa không
phải do nguyên nhân khác?
Đỗ Long nói:
- Cái này liên quan đến tài liệu trong nội bộ cục công an và môn thống kê
học. Thông thường, nam giới từ 30 tuổi trở lên có công việc khá ổn định, bọn
họ cũng không dễ bị kích động như vậy, biết quý trọng những đồ vật xung quanh
mình, bọn họ sẽ dùng cách khác để trút giận; còn đối với nữ giới phóng hỏa
liên hoàn khá ít, hơn nữa thông thường bọn họ đều vì thù hận mới phóng hỏa.
Những điều này đều là khá chuyên môn, vì thế Chủ tịch thành phố Phùng không
cần hiểu rõ hoàn toàn, chỉ cần tin tưởng chúng tôi sẽ phá được án trong kỳ hạn
là tốt rồi.
Rất nhiều người cảm thấy mối bất hòa giữa Đỗ Long và Phùng Khải, không hiểu
sao bọn họ đồng thời lại nảy sinh tò mò. Đường Lệ Phượng vẫn khá quan tâm Đỗ
Long, cô cắt ngang cuộc đối thoại của hai người nói:
- Được rồi, Đỗ Long, chúng tôi tin tưởng lời hứa của các cậu. Nếu trong vòng
ba ngày có thể phá được vụ án này, vậy tới ngày tổ trọng án được thành lập,
tôi sẽ tham gia nghi thức trợ giúp cho cậu. Nhưng nếu đến lúc đó chưa phá được
án…
Đỗ Long nói:
- Nếu không phá được vụ án này, tôi sẽ từ chức, từ đó về sau sẽ không bao giờ
nhắc tới tôi đã từng là cảnh sát!
Lời nói của Đỗ Long khiến Đường Lệ Phượng và Phùng Khải không nói được gì nữa,
chủ tịch thành phố Triệu Thiên Thừa đưa ra tổng kết cuối cùng, nói:
- Vậy tốt rồi, Đỗ Long, chúng tôi sẽ mỏi mắt mong chờ, chúc các cậu kỳ khai
đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu), thuận lợi bắt tên nghi phạm phóng hỏa lại!
Đỗ Long nói:
- Cảm ơn chủ tịch thành phố Triều đã ủng hộ. Bí thư Đường, chủ tịch thành phố
Triệu, đám cháy đã dần dần được khống chế rồi, chúng tôi cần phải triển khai
ngay công việc.
Đường Lệ Phượng nói:
- Các cậu đi đi, có thể mau chóng phá án hoặc phá án nhanh chóng là tốt. Cục
trưởng Lý, lớp học tập huấn kia, ông nghĩ cách dàn xếp cho bọn Đỗ Long.
Đỗ Long và Thạch Chung Đào rời khỏi vòng bao quanh của các lãnh đạo, Thạch
Chung Đào nói:
- Đỗ Long, cậu vẫn thật sự dám nói trong ba ngày có thể phá án, cậu có thực
nắm chắc?
Đỗ Long tự tin nói:
- Ba ngày phá án đã coi như là nhiều rồi, đổi lại nếu làm ở thành phố Ngọc
Minh thì ngày là đủ rồi.
Thạch Chung Đào tự giễu nói:
- Xem ra thiên tài thực sự quả nhiên không phải là những người ở tầng lớp như
chúng tôi có thể so sánh được, tôi đã điều tra nửa tháng nay rồi mà không có
bất cứ manh mối gì.
Đỗ Long cười nói:
- Đây không phải lỗi của anh, anh đừng có tự trách mình. Đổi lại là tôi vừa
mới bắt đầu nhận vụ án này cũng không biết nên đi theo hướng nào, nhưng hiện
giờ đã là lần thứ ba phóng hỏa, anh lại đã làm rất nhiều công việc trước đó,
lại còn nói hết với tôi không hề giấu giếm. Có một nền tảng như vậy mà tôi lại
không có biểu hiện gì hơn người một chút, vậy thì tôi cũng không có tư cách
làm phó tổ trưởng tổ trọng án rồi.
Thạch Chung Đào trong lòng đã khá lên chút, y nói:
- Được, cậu đang đứng trên vai của tôi, vì thế có thể xem xa hơn chút. Cậu
nghi ngờ nghi phạm là một người trẻ tuổi mới bị sa thải, cái này tôi cũng đã
từng suy nghĩ qua. Kỳ thực tôi đã điều tra tất cả các công ty trong hai tòa
nhà văn phòng bị phóng hảo lần trước, tuy đã lấy được danh sách những người bị
sa thải gần đây, nhưng sau khi điều tra lại không phát hiện được mục tiêu khả
nghi nào.
Đỗ Long nói:
- Đó là bởi vì nghi phạm không phải là công nhân trong hai tòa nhà văn phòng
bị đốt kia. Nếu như vì muốn báo thù mà y phóng hỏa nơi đã sa thải mình thì sẽ
không có phóng hỏa tới lần hai, lần ba. Tội phạm giết người liên hoàn thường
sẽ thử nhiều lần trước khi hoàn thành mục tiêu thực sự. Giống như một trò chơi
vậy, trước khi giết được boss (trùm) cuối cùng, bọn họ sẽ phải không ngừng
hoàn thiện và nâng cấp kỹ thuật cũng như tâm lý, tôi đề nghị cần mở rộng phạm
vi điều tra đến toàn thành phố.
Thạch Chung Đào cười nói:
- Tôi chỉ là hữu danh vô thực, vụ án này đã giao vào tay cậu, cậu định làm gì
thì làm vậy, không cần phải thương lượng với tôi.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vụ án này là anh điều tra từ đầu, anh không thể buông tay mà không quản,
còn nữa, tôi cần phải đi hỏi cục trưởng Lý cho rõ ông ấy đã chuẩn bị tổ viên
cho tôi chưa, lãnh đạo mà tay không thì không làm được việc.
Thạch Chung Đào quay đầu nhìn lại, cười nói:
- Xem ra cục trưởng Lý còn cần tốn chút thời gian mới có thể thoát thân được,
chúng ta tiếp tục thảo luận chút về tình tiết vụ án.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Theo như kết quả điều tra hiện trường hai vụ án trước, có thể biết được
nghi phạm đã dùng xăng gây cháy, nghi phạm ắt hẳn có cách nào đó để lấy được
xăng. Đương nhiên, y tuyệt đối sẽ không lái ô tô, loại tòa nhà văn phòng này
thông thường đều lắp camera, mục tiêu có thể tự ý đi lại, thậm chí là phóng
hỏa mà không bị ai phát hiện, điều đó nói rõ rằng y có lý do chính đáng để ra
vào tòa nhà văn phòng…
Thạch Chung Đào thoáng giật mình, nói:
- Vị trí phóng hỏa hai lần trước đều là phòng chứa đồ, còn lần này hình như
cũng phát hỏa từ phòng chứa đồ, lẽ nào nghi phạm là công nhân vệ sinh?
Đỗ Long gật đầu nói:
- Chúng ta có thể đi điều tra ba tòa nhà văn phòng này gần đây có tuyển nhân
viên vệ sinh mới hay công nhân nào không? Video quay lại từ camera ở gần điểm
phát cháy cũng cần xem lại lần nữa, nói không chừng sẽ gặt hái được manh mối
mới.