Ngọn Lửa Cao Vút


Người đăng: tuanh.kst@

Thạch Chung Đào xoay người nghiêm mặt nói với mọi người:
- Lần này rất có khả năng là do có người phóng hỏa, tôi sẽ lập tức tới hiện
trường, mọi người cứ tiếp tục ăn, không cần phải để ý tới tôi.
Đỗ Long nói:
- Cũng đã ăn uống được kha khá rồi, mọi người cùng đi xem có thể giúp được
việc gì không.
Ý kiến của Đỗ Long nhận được sự ủng hộ của mọi người, vì vậy mọi người cùng
rời khỏi khách sạn. Bọn người Thạch Chung Đào là khách quen, y đi ra chảo hỏi
ông chủ đang đứng ở trước cửa xem náo nhiệt, tiền cũng chưa đưa rồi xông thẳng
về phía đối diện, đồng thời hét lớn:
- Mọi người không cần sợ hãi, rời khỏi hiện trường một cách trật tự…
Xe cứu hỏa vẫn chưa kịp tới hiện trường, mấy cảnh sát của nhóm Đỗ Long đi tới
trước bắt đầu sơ tán mọi người một cách trật tự. Thạch Chung Đào tóm một nam
thanh niên đang hoảng loạn, lớn tiếng quát:
- Đám cháy bùng lên như thế nào? Bắt nguồn từ đâu?
Nam thanh niên kia hoảng sợ nói:
- Tôi không biết! Khi tôi nghe thấy mọi người hô có lửa cháy thì bên ngoài
lửa đã bùng lên rồi, hình như là bùng lên từ phía đông.
Thạch Chung Đào thả nam thanh niên kia ra, ánh mắt dò xét trong đám người, hy
vọng có thể tìm được nhân vật khả nghi.
Đám cháy nhanh chóng lan rộng, lúc này một chiếc xe cứu hỏa cuối cùng đã tới,
bọn họ nhanh chóng nhận súng nước cao áp, phun lên trên lầu tạo thành một cột
nước màu bạc trắng.
Cục công an ở gần đó, vì thế rất nhiều cảnh sát phát hiện ra đám cháy đã chạy
tới, trật tự đã được khống chế. Lúc này Lý Tùng Lâm cũng đã chạy bộ tới, thấy
Thạch Chung Đào đang dò xét trong đám người, y lớn tiếng quát:
- Thạch Chung Đào, việc là như thế nào? Tại sao cậu lại ở chỗ này? Cậu có
phát hiện gì không?
Thạch Chung Đào quay đầu lại nói:
- Cục trưởng, khi tôi tới thì đã trễ rồi, hiện trường là một đống hỗn độn,
tôi không phát hiện ra người nào khả nghi.
Lý Tùng Lâm đi tới bên cạnh Thạch Chung Đào, thấp giọng nói:
- Lại là tòa nhà văn phòng, đây đã là lần thứ ba rồi, cậu cảm thấy thế nào?
Thạch Chung Đào đáp:
- Tôi cho rằng đây là cùng một người gây nên. Lửa bùng lên từ tầng hai ở phía
đông, kết cấu của tòa nhà này tôi nắm khá rõ, phòng chứa các loại đồ dùng văn
phòng và dụng cụ quét dọn đều nằm ở phía đông.
Lông mày của Lý Tùng Lâm nhíu lại, nếu thực sự là vụ án phóng hỏa liên hoàn
thì rắc rối thật rồi. Sức ảnh hưởng của các vụ án giết người liên hoàn cũng
không thể so sánh được với vụ án phóng hỏa liên hoàn. Một đám lửa bốc lên, tài
sản của không biết bao nhiêu quốc gia, đoàn thể, cá nhân đều bị tiêu hủy, tính
nguy hại đến xã hội của các vụ án phóng hỏa là vô cùng to lớn.
- Cứu mạng!
Một phụ nữ kêu cứu từ cửa sổ tầng ba. Vị trí cô đang đứng đã bị lửa lớn vây
quanh, bất cứ lúc nào ngọn lửa cũng có thể lan vào trong phòng.
Lý Tùng Lâm chạy tới lớn tiếng chỉ thị cho đội phòng cháy:
- Cứu người phải cần gấp!
Đội cứu hỏa dùng súng nước tạm thời ngăn chặn ngọn lửa xung quanh cửa sổ mà
người phụ nữ kia đang đứng, nhân viên đội cứu hộ dự định leo lên tầng ba cứu
người, nhưng trước khi ngọn lửa được dập tắt, các nhân viên đội cứu hỏa với
trang bị đơn sơ thực sự không có cách nào leo lên cứu người.
- Thang mây đâu?
Lý Tùng Lâm lớn tiếng hỏi, đồng thời lại có người lớn tiếng nói với người phụ
nữ kia:
- Mau nhảy xuống đây, nhảy từ tầng ba không chết được, chúng tôi ở dưới đây
đỡ cô!
Người phụ nữ kia đã sợ tới mức mềm nhũn người, hai mắt bị khói hun không thể
nào mở ra được, cô lại còn bị sặc mùi khói không ngừng ho khan. Tuy rằng biết
nhảy xuống còn có con đường sống, nhưng thực sự cô không đủ sức, cũng không đủ
can đảm nhảy xuống.
Xe cứu hỏa đi tới, đưa thang mây đến bên cửa sổ người phụ nữ kia, nhưng khói
đặc lẫn sức nóng của ngọn lửa không ngừng bốc lên, người phụ nữ kia vốn không
đủ sức một mình leo lên thang mây thoát thân. Một nhân viên cứu hỏa trèo lên
thang mây, áp sát cửa sổ, nhưng ngọn lửa nóng hừng hực tỏa ra từ bên trong cửa
sổ tầng hai khiến người nhân viên cứu hỏa mặc áo chất liệu cách nhiệt kia cũng
không thể chịu nổi mà đành phải rút lui.
Ngọn lửa cuối cùng cũng bùng lên căn phòng trên tầng ba, đốt cháy những vật
dụng dễ cháy bên trong phòng, lửa lớn mang theo khói đặc tỏa ra từ tầng ba.
Mọi người nhìn trừng trừng nhìn người phụ nữ trong căn phòng bốc cháy kia đang
hét lên, kêu gào thảm thiết nhưng cũng không có cách nào giúp cô ta.
Đúng lúc này, bóng một người mặc bộ y phục cảnh sát đột nhiên leo lên xe cứu
hỏa, rất nhanh hắn đã leo lên thang mây, đồng thời hét lớn với người nhân viên
cứu hỏa vẫn còn trên thang mây kia:
- Mau tránh ra!
Chẳng lẽ thân hình khỏe mạnh mặc bộ y phục cảnh sát kia… Lý Tùng Lâm hoảng sợ
nói:
- Là hắn! Đỗ Long!
Thạch Chung Đào chau mày nhìn Đỗ Long, thấy tên nhân viên cứu hỏa kia vội vàng
tránh né, Đỗ Long dùng tốc độ như chạy 100 mét lao tới phía cuối thang mây,
sau đó hắn nhảy bổng lên…
Hai tay Đỗ Long che lấy mặt, xông qua khói và lửa, lao đầu vào bên trong cửa
sổ tầng ba. Tận mắt nhìn thấy bóng dáng Đỗ Long biến mất trong khói lửa, tim
mọi người đều đập nhanh lên. Trong khi mọi người đều như đang nín thở, màn
khói đặc trước cửa sổ tản ra, hình ảnh Đỗ Long mặc trang phục cảnh sát liền
nhảy ra từ trong khói sương và ngọn lửa, trong tay hắn còn ôm một phụ nữ đã
rơi vào trạng thái hôn mê.
Hai chân Đỗ Long vững chãi đứng trên thang mây, không hề dừng lại, hắn vẫn
chạy vọt lên phía trước, bước liền mấy bước nhanh trên thang mây, rất nhanh
chóng Đỗ Long đã rời xa được ngọn lửa nhiệt độ cao. Sau khi đem người phụ nữ
trong tay giao cho nhân viên cứu hỏa bên cạnh, Đỗ Long nhảy xuống xe cứu hỏa,
nhanh chóng vỗ mấy cái trên người, dập tắt những đám lửa nhỏ đang cháy, đồng
thời hét lớn:
- Nước! Nước! Mau tưới nước cho tôi!
Thạch Chung Đào cầm bình chữa cháy phun lên người Đỗ Long, biến hắn thành một
người bột phấn trắng xóa từ đầu đến chân.
Tiếng vỗ tay bốn xung quanh vang lên như sấm, có người còn trầm trồ khen ngợi:
- Như vậy mới là cảnh sát tốt!
Đỗ Long lại ngẩn ngơ như gà gô, hắn vuốt lớp bột trắng trên mặt, trừng mắt
nhìn Thạch Chung Đào nói:
- Này! Cái tôi cần là nước! Anh làm quái gì mà dùng thứ này phun lên người
tôi?
Thạch Chung Đào cười nói:
- Cậu thực sự muốn thử cảm giác súng nước cao áp phun lên người sao? Hay nói
cách khác cậu thích súng nước cao áp phun lên làm xé toang quần áo, nhân tiện
khoe thân hình hoàn mỹ của cậu trước mặt mọi người?
Đỗ Long vừa định phản kích, Lý Tùng Lâm lại nói:
- Được rồi, hai người đừng có ba hoa nữa. Đỗ Long, vụ án này cậu thấy thế
nào?
Đỗ Long nói:
- Tôi không có ý tưởng gì. Nếu cảnh sát trưởng Thạch cảm thấy xác suất do con
người phóng hỏa gây nên cao, vậy tôi tin tưởng phán đoán của anh ấy. Nếu muốn
làm phân tích cụ thể tình tiết vụ án, vậy phải chờ sau khi lửa được dập tắt
rồi nói sau.
Lý Tùng Lâm có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Long, mặt thì
chỗ đen chỗ trắng, tóc cũng bị cháy loạn lên, ông than nhẹ một tiếng rồi vỗ
vai Đỗ Long nói:
- Trận lửa này còn cháy tiếp, cậu mau tìm chỗ nào đó tắm rửa, còn tóc của
cậu…
Đỗ Long sờ sờ đầu, kết quả khiến bột phấn bay loạn xạ, hắn vội ho một tiếng
nói:
- Cùng lắm là cắt đầu trọc, qua một tháng lại dài ra thôi.
Đỗ Long vội vàng muốn đi tắm rửa, tuy nhiên người vẫn chưa kịp đi ra thì đã bị
một đám người ngăn lại.
Một người mang dáng dấp quản lý bắt tay cảm kích nói với Đỗ Long:
- Cảm ơn cậu, đồng chí cảnh sát. Người mà cậu vừa cứu được là nhân viên công
ty tôi, nếu không có cậu chắc cô ấy không thể được sống nữa…
Đỗ Long nói:
- Đây là việc tôi nên làm…
Đang lúc hắn muốn tách ra khỏi đám người ra khỏi hiện trường thì một chiếc xe
minibus đột nhiên dừng lại trước mặt hắn, một nữ phóng viên cầm microphone
chặn Đỗ Long lại, một phóng viên khiêng máy quay phim tới, vội vàng xuống xe
mở máy quay ra.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #557