Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Khang nói:
- Cái đó đơn giản, chỉ cần có người có nhiệm vụ ngoài, có mấy người thân phận
bình thường, tuy nhiên con cũng không thể lấy thân phận đó làm xằng bậy, giống
hai thân phận như trước kia khiến cho mọi người chú ý, sẽ rất khó phát huy tác
dụng lần nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Thu hút chú ý cũng là một thủ pháp để che dấu, ai có thể tin kẻ đi rêu rao
như vậy lại là gián điệp?
Đỗ Khang nói:
- Lý luận của con cũng chỉ là ngụy biện, bố kệ con đấy, con hãy làm cho đến
nơi đến chốn, bố có việc phải đi rồi…
Đỗ Khang đứng lên, nhìn Đỗ Long nói:
- Uống quá nhiều rượu như thế không tốt cho cơ thể đâu, về sau chú ý khống
chế một chút, thôi bố đi đây.
Đỗ Khang đi rồi, Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút rồi để việc này sang một bên, bật
máy tính lên, làm việc mình nên làm – tán gẫu với gái.
Khoảng 6 giờ 30, cửa phòng Đỗ Long bị gõ vang. Đỗ Long mở cửa ra nhìn, chỉ
thấy mấy vị đã uống say vào giữa trưa giờ lảo đảo đứng lên, họ mời Đỗ Long
cùng đi ăn cơm chiều, Đỗ Long cười nói:
- Ăn cơm thì được, nhưng rượu thì tôi không uống được, bây giờ tôi còn rất
đau đầu.
Đỗ Long vừa nhắc đến từ rượu, mặt mấy người kia đã tỏ vẻ muốn nôn ói. Xem ra
buổi trưa uống rượu vẫn hết say.
Trịnh Minh Kiệt cười khổ nói:
- Mới uống lúc trưa, buổi tối không uống nữa? Mọi người chỉ thích náo nhiệt
một chút, tụ họp một chỗ cho tình cảm. Tôi mời. Sau khi ăn xong thì đi hát
Karaoke, hay là chơi trò khác. Ngày mai phải đi học, đêm nay muốn chơi cho
thoải mái.
Đỗ Long vốn định đi ra ngoài ăn tối, giờ có người mời liền đi cùng bọn họ
ngay, vừa lúc nhân tiện thăm dò ý của bọn họ. Tuy nhiên làm sao để tra ra ai
là gián điệp… Đỗ Long một chút đầu mối cũng không có.
Trịnh Minh Kiệt một mình lái xe tới, chở mọi người hướng đến khách sạn Vĩnh
Xương của Ủy ban nhân dân thành phố.
Khách sạn Vĩnh Xương là khách sạn hàng đầu của thành phố Thụy Bảo. Trịnh Minh
Kiệt nói đơn vị bọn họ đều tiếp khách khứa ở khách sạn Vĩnh Xương, thực ra tối
nay là ăn cơm đơn vị đấy, mọi người đừng khách khí. Trịnh Minh Kiệt vốn muốn
thuê riêng một phòng, nhưng tối nay việc kinh doanh của khách sạn Vĩnh Xương
bất ngờ tốt hơn hẳn, một phòng riêng cũng không có, thiếu chút nữa đến chỗ
ngồi cũng hết. Trịnh Minh Kiệt nói hết lời với giám đốc, anh ta mới miễn cưỡng
cho bọn y một cái bàn lớn.
Chỗ này không tốt lắm, nó nằm ngay cửa, người ra người vào dễ dàng đụng nhau,
mặt khác rất gần với bàn khác. Trịnh Minh Kiệt vốn muốn khoe khoang một chút,
không ngờ lại thành ra như thế này, trên mặt mất hẳn hứng thú. Có một cái bàn
khác chưa có người đến, mọi người liền chuyển hết ghế dựa vào bàn, chỗ này dĩ
nhiên thành rộng rãi rồi.
Trịnh Minh Kiệt giải thích với mọi người:
- Nghe nói lãnh đạo thành phố đang chiêu đãi khách ở tầng ba. Hôm nay lại đặc
biệt đông khách, phòng riêng đã đặt hết rồi, chỗ này cũng không tệ, mọi người
dùng tạm, lần sau tôi sẽ mời mọi người một bữa hoành tráng hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Không sao đâu, chỗ này tuy không được tốt lắm, nhưng ngồi ở đây ăn cơm có
khác gì đâu? Chỗ này cậu khá quen thuộc, mau gọi món ăn đi, mọi người ăn xong
còn đi chỗ khác chơi.
Trịnh Minh Kiệt gật đầu, bắt đầu gọi món ăn, y vì muốn lấy lại mặt mũi nên
toàn chọn những món đắt tiền, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi rồi y cười ha
hả nói:
- Gọi món ăn cũng phải có trình độ, tôi ước lượng một bàn khoảng năm nghìn.
Tuy nhiên tuyệt đối đầy đủ các món, khẩu vị cũng không tệ, mọi người từ từ
nhấm nháp. Trên tầng ba các lãnh đạo thành phố cũng ăn những món ăn đơn giản
này thôi.
Khoe khoang, đây là khoe khoang quá lộ liễu.
Trịnh Minh Kiệt quả nhiên nhận được nhiều ánh mắt hâm mộ, nhưng lúc y nhìn về
phía Đỗ Long, lại phát hiện căn bản người ta không để ý đến y. Trịnh Minh Kiệt
còn tưởng rằng Đỗ Long không nghe thấy, y liền cố ý đến gần nói:
- Đỗ Long, điều kiện ở xã Mãnh Tú hẳn là gian khổ rồi, khách sạn thành phố
Ngọc Minh thế nào? Khoảng năm nghìn tệ thì gọi được những món ăn như thế nào?
Đỗ Long thấy bộ dạng dương dương đắc ý của đối phương tuy rất khó chịu, nhưng
hôm nay là Trịnh Minh Kiệt mời, Đỗ Long thôi không đả kích y, vì thế cười nói:
- Tôi cũng là cảnh sát cơ sở của thành phố Ngọc Minh, làm gì có cơ hội ăn
những món cao cấp đến thế, anh hỏi vậy là làm khó tôi rồi.
Trong lòng Trịnh Minh Kiệt tràn đầy sự thỏa mãn, y vui vẻ cười nói:
- Vậy là cậu có lộc ăn đấy. Sau này mọi người gặp nhau nhiều, tôi mời cậu ăn
uống thoải mái.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy cảm ơn anh Trịnh nhiều rồi.
Trịnh Minh Kiệt cười nói:
- Gọi tôi là anh Kiệt được rồi, chúng ta như vậy cũng coi như có duyên rồi,
hơn nữa tính tình cũng rất hợp nhau, không bằng kết làm anh em. Sau này giúp
đỡ lẫn nhau, cùng nhau thăng quan tiến chức. Tôi chắc là nhiều tuổi nhất, các
cậu không chê thì gọi tôi là anh Kiệt, được không?
Tất cả mọi người đều kết giao, liền đồng thanh gọi anh Kiệt. Sau đó căn cứ
theo tuổi tác từ lớn tới nhỏ, Đỗ Long vừa mới tốt nghiệp một năm, mọi người
kinh ngạc về tiền đồ của hắn. Trong sáu người hắn nhỏ nhất, tất cả mọi người
gọi hắn là A Long.
Rượu và thức ăn dần dần được đưa lên, giữa lúc mọi người đang đua nhau thổi
phồng thành tích của chính mình thì người bàn bên cạnh đến rồi, bọn họ có sáu
nam bốn nữ, đều rất trẻ. Nam dáng vẻ lưu manh, nữ ăn mặc trang điểm điệu đàng,
thoạt nhìn cũng không lấy gì làm tốt đẹp.
Mấy người kia vừa định ngồi xuống, thì phát hiện có chuyện. Vị trí bên này bị
Trịnh Minh Kiệt ngồi rồi, cho dù người gầy nhất trong bọn họ cũng không thể
biến thành một trang giấy nhét vào giữa lưng ghế dựa và cái bàn.
- Này, các anh bàn này ngồi thế nào đây, sang chỗ của chúng tôi rồi, mau
tránh ra!
Một thiếu niên vỗ vai Trịnh Minh Kiệt nói.
Trịnh Minh Kiệt nói hăng say, đột nhiên bị ngắt lời thật là khó chịu, y quay
đầu lại không nhịn được nói:
- Sao chúng mày không chuyển sang bên kia? Chúng tao đang ngồi yên, sao phải
chuyển chỗ cho chúng mày.
Cậu thiếu niên kia bốc hỏa, vốn không thuê được phòng riêng đã khó chịu rồi,
không ngờ lại còn bị chống đối. Bất quá cậu ta cũng không ngốc, nhìn dáng
những người bên bàn Trịnh Minh Kiệt khôi ngô hơn phe của bọn chúng, cậu ta
cũng không lập tức động tay động chân, cậu ta chỉ hung hăng gật đầu nói:
- Được, các anh có gan, trong vòng năm phút không quỳ trước mặt tôi lau giày
cho tôi sạch sẽ, thì tôi con mẹ nó không phải họ Phùng!
Sự kiêu ngạo của cậu thiếu niên làm Trịnh Minh Kiệt rùng mình. Y biết có nhiều
người y không chọc được, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một lượt, song nhớ
không nổi ở thành phố Thụy Bảo có cậu quý tử nào họ Phùng. Đang suy nghĩ, đột
nhiên bị Lương Kiện Vinh đá một cái, hạ giọng nói:
- Là Phùng Vĩ Luân con của chủ tịch thành phố Phùng.
Trịnh Minh Kiệt giật mình, bởi vì Phùng Vĩ Luân này mấy năm trước thật sự rất
nổi tiếng. Lúc ấy bố của cậu ta còn chưa là phó chủ tịch thành phố, cậu ta
cũng vì cưỡng gian và ý đồ giết hại giáo viên tiếng Anh trung học của mình mà
bị bắt. Lúc ấy rất ồn ào, nghe nói toàn bộ nữ sinh trung học Đệ Nhất của thành
phố Thụy Bảo đều là hậu cung của cậu ta. Những bạn cùng học là nữ có chút nhan
sắc đều từng bị cậu ta chà đạp. Tên khốn kiếp này đáng lẽ còn bị giam cả đời
đấy, làm thế nào mà đã được ra nhanh như vậy? Khó trách Trịnh Minh Kiệt ngay
lập tức không nhớ ra, lúc Phùng Vĩ Luân bị bắt, y vừa mới nhận công tác.
Nghe nói là tiểu tổ tông này, đầu Trịnh Minh Kiệt bắt đầu rối, cái này… Thật
là quá xui xẻo rồi. Y làm sao lại chọc phải tên tiểu tử này? Cha của nó là phó
chủ tịch thành phố, hơn nữa tiểu tử này nối tiếng phá phách. Thế này thì phiền
toái lớn rồi!