Khoác Lác Không Đúng Chỗ


Người đăng: tuanh.kst@


  • Tôi đã từng chịu nỗi thống khổ khi mất người thân, tôi không hy vọng bởi vì
    tôi mà mang đến đau khổ cho gia đình người khác… Dù sao đầu tư ở xã Mãnh Tú là
    có lời, chúng ta không thể vì một chút lợi nhỏ mà cắt xén tiền lương và an
    toàn bảo vệ môi trường, nó chính là phần tiền mạo hiểm….

Đoạn thoại trước là do Lâm Nhã Hân nói trước mặt mọi người, đoạn sau là khi cô
ở cùng với Đỗ Long, một bên hôn hít lấy thân thể hắn, một bên dùng giọng điệu
cầu xin thuyết phục hắn.

Đỗ Long vuốt mái tóc của cô, nói:


  • Tôi hiểu được suy nghĩ của chị, tôi cũng ủng hộ cách chị làm việc, tuy
    nhiên chị tăng tiền lương trong việc lao động chân tay không thể so sánh với
    việc làm trái pháp luật, buôn lậu thuốc phiện đem lại lợi nhuận cao, nếu muốn
    ngăn chặn buôn lậu thuốc phiện vẫn là nhiệm vụ nặng nề.

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Kinh doanh bình thường sao có thể bì được với lợi nhuận do kinh doanh trái
    pháp luật? Đây là việc không có cách nào khác, vùng biên giới buôn lậu là
    chuyện bình thường, chỉ cần có thể khống chế không đến mức tràn lan là được.
    Dù sao cậu cũng sắp điều đi rồi, không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa, để
    cho người khác lo đi.

Đỗ Long nói:


  • Tôi dự định làm đến cuối năm, nếu như vậy là có thể củng cố cục diện trước
    mắt, cũng có thể bảo đảm đầu tư của chị ở đầu thời kỳ, không ngờ cục trưởng Lý
    còn gấp hơn tôi, ông ta đã bắt đầu chuẩn bị cho tôi thăng chức.

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Người ta đều ngại chậm lên chức, còn cậu lại không muốn nhanh lên chức, lời
    này nói ra không biết muốn chọc tức chết bao nhiêu người. Thật ra anh cũng
    không cần lo lắng, bộ phận khó đầu tư nhất ở xã Mãnh Tú đã giải quyết xong,
    những việc còn lại thực ra rất đơn giản. Cho dù không ở xã cũng có thể giải
    quyết được, thành phố Thụy Bảo không giải quyết được, trong Đức Hồng châu
    chẳng lẽ còn không giải quyết được sao? Tôi không chỉ đầu tư ở xã Mãnh Tú, ở
    thành phố Thụy Bảo cũng có kế hoạch đầu tư, chức của anh được thăng càng nhanh
    càng tốt, nô… cần chủ nhân… cần bảo hộ ở khắp mọi nơi …

Tay Đỗ Long sờ mó lưng Lâm Nhã Hân, chỉ thấy hai tay của cô dính sát vào nhau
phía sau lưng, bị dây thừng trói gắt gao, hai chân cũng bị trói gập trước
ngực. Cô chỉ có thể duy trì cái tư thế quỳ này nằm úp sấp ở bên cạnh Đỗ Long,
Đỗ Long khẽ vươn tay liền có thể sờ khắp toàn thân của cô.


  • Tôi thấy chị cần tôi bảo hộ không phải ở khắp mọi nơi, mà là ở khắp mọi nơi
    bị khống chế. Ngày mai tôi sẽ đi thành phố Thụy Bảo học lớp báo cáo, đêm nay
    từ từ ăn no con mèo nhỏ này...

Đỗ Long ngồi mạnh dậy, xoay người ôm lấy Lâm Nhã Hân, lại nhẹ nhàng buông ra,
hai người liền gắn bó thành nhất thể…

...

Đỗ Long chỉ là đi học, vẫn chưa điều đi, cho nên buổi sáng hắn mở một cuộc họp
giao nhiệm vụ cho bọn Tần Tuấn trong khoảng thời gian này. Sau khi ăn cơm trưa
xong, hắn bảo Thẩm Băng Thanh lái xe bán tải của hắn chở hắn thẳng tiến đến
thành phố Thụy Bảo.

Thành phố Thụy Bảo không rộng lắm, không cần phải dùng xe, xe bán tải nhờ Thẩm
Băng Thanh lái về xã Mãnh Tú, trên đường Đỗ Long giải thích cho Thẩm Băng
Thanh:


  • Tối mười bốn nhớ lái xe lại đây, trong khoảng thời gian tôi không ở nhà chú
    ý an toàn, tôi sẽ bảo Tần Tuấn cho cậu nghỉ phép.

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Nhưng tôi cũng là cao thủ thứ hai của đồn công an xã Mãnh Tú, cũng không
    đắc tội với ai, cậu không cần lo lắng cho tôi, lúc không có cậu là lúc tôi
    kiểm nghiệm một chút năng lực của mình.

Đỗ Long cười nói:


  • Khả năng của cậu tôi đương nhiên biết rõ, không có tôi cậu sẽ làm rất tốt.
    Được, là tôi quá lo lắng, cậu chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là cũng không có
    chuyện gì…

Thẩm Băng Thanh đưa Đỗ Long đến nhà khách cục công an thành phố Thụy Bảo, sau
đó lái xe đi ngay. Mấy nhà khách ở đây cũng là các cảnh sát tới tham gia lớp
tập huấn, quân hàm cảnh sát của bọn họ thấp nhất cũng là cảnh ti cấp hai, mặc
dù Đỗ Long đã sớm có cơ hội thăng chức, tuy nhiên cấp trên vẫn không phê
xuống, kéo dài tới tận hôm nay.

Lớp huấn luyện này chính là lớp huấn luyện cho các cảnh sát được thăng quân
hàm, người có thể vào không phải có thực lực thì là có hậu thuẫn. Mở lớp này
đơn giản chính là đi qua mà thôi, chỉ cần không có sự kiện lớn gì, nhất định
là toàn bộ thông qua, cho nên Đỗ Long cũng không sao cả.

Giờ làm việc buổi chiều, Đỗ Long đi với mấy cậu bạn học hết sức phấn khởi đến
lớp huấn luyện báo danh, nhận được tài liệu giảng dạy là có thể trở về. Mọi
người sắp xếp đồ đạc xong liền rủ nhau đi uống rượu, dù sao cũng không có
chuyện gì, Đỗ Long hưởng ứng ngay. Các học viên kahc1 ở cùng chỗ nhà khách vào
một quán cơm gần đó, vừa kêu ông chủ mang thức ăn lên, vừa hàn huyên nói
chuyện.


  • Cậu ở xã Mãnh Tú tới? Nghe nói ở đó khá loạn, tôi có đồng nghiệp cách đây
    không lâu cũng bị điều đến chỗ đó, tên cậu ta là Vương Phu Vũ, không biết cậu
    có ấn tượng gì không?

Một cảnh sát cấp hai tên Ngô Kiên nghe nói Đỗ Long từ xã Mãnh Tú tới, liền
ngạc nhiên hẳn lên.

Đỗ Long cười nói:


  • Đương nhiên biết, anh ấy làm việc khá điềm đạm chắc chắn đấy.

Ngô Kiên ngạc nhiên nói:


  • Điềm đạm, chắc chắn? Cậu có biết anh ta vì sao bị đày đi xã Mãnh Tú không?
    Bởi vì anh ta đánh đồng nghiệp của chúng tôi, đánh người ta sưng cả mặt mũi
    lên đến hơn nửa tháng mới khỏi đó.

Đỗ Long cười nói:


  • Điều đó tôi cũng không rõ lắm, có lẽ anh ta bị điều gì đó kích thích.

Một cảnh sát cấp một tên là Trịnh Minh Kiệt cười nói:


  • Cho dù anh ta bị kích thích, cũng không thể đánh đồng nghiệp của mình, cho
    nên anh ta bị đày đi đồn công an xã Mãnh Tú. Tiểu Đỗ, tại sao cậu bị điều đến
    xã Mãnh Tú?

Đỗ Long cười khổ nói:


  • Tôi đắc tội với lãnh đạo, ôi… tôi vốn làm việc ở thành phố Ngọc Minh đấy,
    bị đá một cái tôi ở ngoài ngàn dặm…


  • Ha ha…


Tất cả mọi người mỉm cười, Trịnh Minh Kiệt nói:


  • Đắc tội lãnh đạo so với đánh đồng nghiệp còn thảm hại hơn, khó trách cậu bị
    giáng chức xuống chỗ xa như vậy. Tuy nhiên đừng lo, hôm nay cậu có thể tới
    tham gia lớp huấn luyện này, rõ ràng cậu đã hết khổ rồi, sau này mọi người
    giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau thăng quan phát tài.

Mọi người cùng nhau hô hào thăng quan phát tài cạn một chén, Đỗ Long thờ ơ
lạnh nhạt phát hiện những người này hơn phân nửa đều là hạng người nói bốc nói
phét, không có năng lực gì. Người như vậy không cần phải thâm giao, nhưng cũng
không thể đắc tội, hắn kiên trì chịu đựng tiếp bọn họ uống rượu nói chuyện
phiếm.

Uống đến quá ba tuần rượu, trên ti vi đột nhiên phát tin tức nổi bật, một cảnh
sát cấp một tên là Tiếu Khắc Hùng đột nhiên chỉ vào ti vi nói:


  • A! Tiểu Đỗ, đây chẳng phải là cậu sao? Cậu thế nào… được lên ti vi rồi.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía ti vi, chỉ thấy Đỗ Long đeo kính râm
mặc trang phục cảnh sát đứng cạnh một mảng lớn súng ống chỉnh tề, đang giới
thiệu với phóng viên cái gì đó, mà tin tức cô dẫn chương trình nói:


  • Đây là lần đoạt lại được số súng đạn dược phi pháp lớn nhất từ trước đến
    nay của thành phố Thụy Bảo….

Sau đó màn ảnh vừa chuyển, Đỗ Long ngồi cùng lãnh đạo cục Công an ở trên đài
chủ tịch…

Xem hết tin tức này, mọi người từ đầu đều khinh thị Đỗ Long bắt đầu kính nể
hẳn lên. Những thứ khác không nói, hắn có thể đứng cùng chỗ với cục trưởng,
cái này không thể xem nhẹ đâu nha.

Mới vừa rồi tên Trịnh Minh Kiệt kia còn nói bốc phét ngượng ngập cười, nâng
chén nói với Đỗ Long:


  • Tiểu Đỗ, cậu là chân nhân bất lộ tướng, mọi người chúng ta mời cậu một ly!


  • Thật ra cũng không có gì, chỉ là may mắn thôi.


Đỗ Long nâng chén cùng mọi người nói:


  • Ở thành phố Thụy Bảo tôi vẫn là người mới, mọi người đang ngồi đây đều là
    tiền bối của tôi, sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.

Ai chiếu cố ai còn khó nói sao, tất cả mọi người đều biết Đỗ Long nói khách
khí, đều thay đổi mục tiêu khen ngợi Đỗ Long. Trịnh Minh Kiệt cũng hơi lúng
túng một chút, cũng gia nhập đại quân săn đón.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #550