Người đăng: tuanh.kst@
Khấu Thành Địch kinh ngạc nói:
Đầu dần không đau nữa, Khấu Thành Địch cũng dần ổn định cảm xúc, Đỗ Long nói:
Có lẽ là vết thương ban đầu lại chảy máu, anh phải đến bệnh viện xem lại,
làm không tốt máu đó kết thành cục, phải phẫu thuật mổ lấy ra mới được.
Cái gì? Phẫu thuật sọ não sao? Tôi không làm!
Khấu Thành Địch kêu lên.
Đỗ Long nói:
Khấu Thành Địch gật gật đầu, thật sự nhắm mắt lại. Đỗ Long cẩn thận xoa bóp
huyệt thái dương, sau đó là huyệt bách hội. Vấn đề của Khấu Thành Địch là ở
trong não, Đỗ Long lo lắng chữa lợn lành thành lợn què, làm anh ta đau. Hiện
giờ điều khiển kích nổ dù có thể dễ dàng giật lấy nhưng vẫn chưa biết Khấu
Thành Địch có sắp đặt gì khác không, an toàn vẫn là quan trọng nhất.
Khấu Thành Địch lâu rồi chưa thoải mái như thế này, anh ta chỉ cảm thấy đầu
không đau nữa, toàn thân đều thả lỏng, dần dần anh ta trở nên buồn ngủ.
Đỗ Long hỏi.
Khấu Thành Địch nói trong vô thức:
Nửa ngày lo lắng của Đỗ Long giờ đã có thể thoải mái, hắn dùng lực ấn vào động
mạch cổ của Khấu Thành Địch. Khấu Thành Địch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Long mở cửa ra, nhìn Thẩm Băng Thanh đang lo lắng đợi ở ngoài, nhoẻn miệng
cười nói:
Trên mặt Thẩm Băng Thanh lộ nụ cười an tâm, nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh quay đầu lại gọi người vào xử lý chuyện còn lại, sau đó hỏi:
Đỗ Long thở dài nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Vũ trang của thôn Châu Sa hoàn toàn được giải trừ, các chiến sỹ tiến vào các
hộ gia đình thu vũ khí trước một giờ, số vũ khí thu được nhanh chóng chất
thành một đống lớn, nhìn thấy Hầu Đông Lai cũng không nói được gì. Đây mới chỉ
lục soát vài nhà, nếu lục soát cả thôn những thứ này không phải sẽ chất thành
núi cao sao, trang bị cho một sư đoàn có thể không đủ chứ trang bị cho một lữ
đoàn tăng cường chắc không có vấn đề gì.
Súng vẫn còn dễ giải quyết, có những thứ như thuốc nổ tồn kho cả đống, tình
trạng cực kỳ nguy hiểm. Thuốc nổ có rất nhiều loại, tính ổn định thấp, những
chiến sỹ kia khi mang những thứ này ra lòng bàn tay đều dính mồ hôi, đối với
những thứ này Hầu Đông Lai cũng hất tay, chụp ảnh ghi chép lại một chút, rồi
phái người mang tới nơi không dân cư gây nổ. Vậy nên nơi núi non hoang dã
trong đêm khuya không ngừng vang lên những tiếng nổ đùng đoàng của thuốc nổ.
Chính lúc thu được thành quả, một chiếc trực thăng bay từ xa tới, trực thăng
vũ trang này hạ xuống rồi lập tức bay lên không trung cảnh giới. Sau một hồi
liên lạc Hầu Đông Lai đưa máy thông tin cho Đỗ Long, thần sắc có chút kỳ quái,
nói:
Giờ hành động tịch thu súng có thể nói là thu được thành công lớn, Đỗ Long
nhận lấy máy thông tin, ấn nút xuống nói:
Lý Tùng Lâm tức giận:
Đỗ Long cười nói:
Lý Tùng Lâm nghe nói không có thương vong, xung đột gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta ngồi trực thăng bay tới hạ cánh gần khu định cư tạm thời. Đỗ Long,
trưởng ban chỉ huy quân sự Thôi Thiên Vũ, và chi bộ thôn Sa Câu, trưởng thôn
đều ra nghênh đón.
Lý Tùng Lâm thấy người dân khu định cư tạm thời nhân tình ổn định, trật tự
ngăn nắp,cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm. Gật gật đầu với Thôi Thiên Vũ, rồi
nói chuyện với người dân thôn Sa Câu, đề nghị người dân ủng hộ công việc của
phòng cảnh sát, cố gắng chấn an quần chúng. Sau đó anh ta tới đứng giữa quần
chúng nhân dân thôn Sa Câu, thân mật an ủi quần chúng, ân cần hỏi han, không
hề nhìn tới Đỗ Long.
Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
Lý Tùng Lâm rõ ràng thật sự rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng, an ủi quần
chúng xong, anh ta trở về cửa đông thôn cũng không thèm để ý tới bọn Đỗ Long.
Nhìn thấy đống súng ống, đạn dược lục soát được chất như một ngọn núi nhỏ kia,
Lý Tùng Lâm trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn. Những súng ống đạn dược
này không phải là đồ chơi, cũng không phải hàng thật, bất kỳ một vật nào rơi
vào tay người có dã tâm, có thể sẽ gây nên mối nguy hại lớn cho xã hội. Giờ
lục soát ra được một đống to thế này rõ ràng đã giảm đi một mối nguy to lớn
cho xã hội.
Nghe thấy những âm thanh đùng đoàng từ xa vọng lại, trong lòng Lý Tùng Lâm dần
thay đổi, anh ta bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Đỗ Long.
Đỗ Long mặt mỉm cười, ngang nhiên đối mặt với anh mắt Lý Tùng Lâm, ánh mắt anh
ta dần ấm áp trở lại, nói với Đỗ Long:
Đỗ Long mỉm cười nói:
Sức ảnh hưởng để thay đổi địa điểm diễn tập hoặc huấn luyện của quân đội không
dễ, Lý Tùng Lâm cũng không nói phá, anh ta trầm giọng nói:
Đỗ Long cười nói: