Tài Nghệ Như Thần


Người đăng: tuanh.kst@


  • Con tôi bị người ta giết…

Khấu Thành Địch nghẹn ngào nói:


  • Chính là tên khốn Thái Trung Vĩ đó, gã đã hại chết con trai tôi…

Đỗ Long nhân cơ hội đó hỏi:


  • Anh nghi ngờ Thái Trung Vĩ giết con trai anh, vậy tôi hỏi anh, anh có chứng
    cứ gì không? Chỉ cần anh có chứng cứ, tôi lập tức có thể bắt gã lại.

Khấu Thành Địch nói:

-Nếu có chứng cứ tôi đã ném thuốc nổ vào nhà gã, giết chết cả nhà gã từ lâu rồi.

Đỗ Long nói:


  • Được, vậy chúng ta lại nói đến chuyện đôi mắt của mẹ anh, có người nói mắt
    mẹ anh do anh làm mù. Tôi nghĩ phận làm con, anh không thể gây ra nghiệp
    chướng như thế này được?

Khấu Thành Địch trầm mặc, một lát sau anh ta mới nói:


  • Mắt mẹ tôi… là tôi làm mù… Bà cướp súng của tôi, kết quả là súng cướp cò…

Đỗ Long ồ một tiếng, nói:


  • Ra là như vậy, vậy anh có thể nói với tôi được không? Tại sao bà lại muốn
    cướp súng của anh?

Khấu Thành Địch nức nở:


  • Bà..bà muốn cướp súng của tôi là vì… vì tôi muốn đánh chết vợ tôi…

Đỗ Long nhìn qua tấm ván cửa thấy Khấu Thành Địch ôm mặt lau nước mắt, hắn
than thở nhẹ:


  • Một ngày vợ chồng, nên tình trăm năm, sao anh phải khổ như thế?

Khấu Thành Địch ngầng đầu quát:


  • Vợ chồng? Nếu cô ta nhớ tới tình nghĩa vợ chồng thì sao có thể nhân lúc tôi
    không có ở nhà mà đi ngoại tình với người đàn ông khác.

Giữa đêm khuya Khấu Thành Địch tức giận rống lên chói tai, Thẩm Băng Thanh
đang định sờ tay ra phía sau lưng, Đỗ Long liền nắm lấy tay cậu ta, khẽ lắc
lắc đầu. Đợi Khấu Thành Địch bình tĩnh lại, Đỗ Long nói:


  • Khấu Thành Địch, anh nói vợ anh ngoại tình, anh có chứng cứ không?

Khấu Thành Địch bực tức nói:


  • Nếu tôi có chứng cứ đã giết chết cô ta, giết cả tên đàn ông kia từ lâu rồi.

Đỗ Long nói:


  • Không có chứng cứ sao anh lại hoài nghi chị ấy không chung thủy với anh?
    Chuyện không có căn cứ như thế này rất dễ làm tổn thương tình cảm vợ chồng.

Khấu Thành Địch thở hổn hển nói:


  • Người khác đã nói với tôi rồi, lúc tôi không có nhà cô ta liền lăng nhăng…
    cả ngày gọi đàn ông đến nhà.

Đỗ Long thở dài:


  • Anh ra ngoài làm ăn, anh làm sao biết được hai người phụ nữ ở nhà khổ như
    thế nào, ví như đèn hỏng cũng không biết thay thế nào. Khấu Thành Địch, anh vì
    mấy lời người khác nói mà đánh gãy chân vợ mình sao? Anh như thế không những
    hại chính bản thân mình mà còn hại vợ, hại mẹ anh. Bọn họ vì anh mà tàn phế cả
    rồi, anh có biết trong lòng họ đau khổ thế nào không?

Khấu Thành Địch một tay cầm súng, một tay dùng lực giật tóc, miệng phát ra
những tiếng rên đau khổ, Đỗ Long nói:


  • Khấu Thành Địch, anh không khỏe sao? Anh hãy hít sâu vào, bình tĩnh lại…
    Khấu Thành Địch, theo tôi được biết, trước đây anh không như thế này, có phải
    anh cứ tức giận là đầu đau không? Vì đau đầu nên anh rất dễ tức giận… Khấu
    Thành Địch, tôi nghĩ anh không khỏe là có nguyên nhân cả, tôi không những là
    một cảnh sát, còn là một bác sỹ. Rất nhiều người xã Mãnh Tú đã tặng tôi cờ
    hiệu Hoa Đà các loại, để tôi xem cho anh một chút được không? Cứ coi như tôi
    không có cách nào chữa trị tôi cũng có thể giúp anh tạm thời ngăn cơn đau. Anh
    xem, tôi không mang theo vũ khí, để tôi vào xem bệnh giúp anh được không? Nếu
    không có hiệu quả anh có thể bắn chết tôi là được mà.

Khấu Thành Địch hít sâu hai cái, nói:


  • Được, anh… một người vào, trong tay tôi có điều khiển kích nổ, nếu anh dám
    làm loạn tôi sẽ chết cùng anh.

Đỗ Long cười nói:


  • Yên tâm, tôi đâu có ngốc thế, tôi khám bệnh cho anh, điều trị bệnh đau đầu
    cho anh. Anh cũng tặng tôi một bức cờ Biển Thước là được rồi... Tôi vào rồi,
    Băng Thanh, cậu lui ra trước đi, yên tâm, tôi không sao.

Đỗ Long dùng sức nhéo vai Thẩm Băng Thanh, ra hiệu cho cậu ta nghe lời. Thẩm
Băng Thanh bướng bỉnh chỉ lùi hai bước, cậu ta nói:


  • Tôi tin anh, tôi ở đây đợi anh.

Đỗ Long đành gật đầu, quay người nói:


  • Khấu Thành Địch, anh nhìn xem, người của tôi cũng tin tôi có thể chữa bệnh
    giúp anh, anh cũng nên tin tôi mới phải. Tôi vào nhé.

Đỗ Long từ từ mở của phòng, thấy Khấu Thành địch đã thu lu một góc, một tay
cầm súng, một tay cầm điều khiển kích nổ, ra lệnh:


  • Đóng cửa lại! Tôi biết các anh có tay súng bắn tỉa.

Đỗ Long nhún vai, quay người đóng cửa. Trong khoảnh khắc cửa được đóng lại,
hình ảnh khuôn mặt đầy lo lắng của Thẩm Băng Thanh đã in sâu trong đầu Đỗ
Long.


  • Cửa đóng rồi, tôi cũng không có vũ khí, không tin anh bỏ điều khiển kích nổ
    từ xa xuống, đến soát người tôi đi.

Đỗ Long giơ hai tay lên cao, xoay người một vòng.

Khấu Thành Địch quát:


  • Đứng ở bên cạnh bàn, hướng mặt ra ngoài.

Đỗ Long đi đến bên bàn, xoay người hướng mặt ra cửa lớn, tim hắn bắt đầu đập
nhanh. Cảm xúc của Khấu Thành Địch rất bất ổn, nếu bỗng nhiên não chịu kích
động gì đó anh ta bắn một phát, hoặc ấn điều khiển kích nổ, vậy thì không cứu
vãn nổi nữa.

Cũng may xung quanh đều đã được khống chế, trong lúc khẩn cấp không có bất kỳ
âm thanh nào truyền tới. Khấu Thành Địch buôn chiếc ak47 cồng kềnh ra, tay
trái cầm điều khiển kích nổ, tay phải lục soát người Đỗ Long. Không tìm thấy
bất cứ vũ khí gì, anh ta nói:


  • Xoay người lại, anh định chữa đau đầu cho tôi như thế nào?

Đỗ Long nói:


  • Tôi học đông y, trị đau đầu cần xoa bóp vài huyệt đạo, nếu anh tin lời tôi,
    tôi cần xoa bóp vài chỗ trên người và trên đầu anh.

Khấu Thành Địch không kiên nhẫn nổi nói:


  • Tin hay không đều như nhau, chỉ cần tôi ấn điều khiển kích nổ mọi người sẽ
    cùng chết, mau xoa bóp cho tôi, tôi chịu đủ lắm rồi.

Đỗ Long nói:


  • Thả lỏng ra, tốt nhất là ngồi xuống, tôi xoa bóp huyệt hợp cốc ở tay phải
    cho anh trước đã.

Khấu Thành Địch ngồi trên ghế, đưa tay cho Đỗ Long, tay phải luôn cầm chặt
điều khiển kích nổ, ngón cái đặt trên nút khởi động màu đỏ, lúc nào cũng chuẩn
bị ấn xuống.

Trong hoàn cảnh này, đối tượng này, lần xoa bóp này đừng nói là vui vẻ, Đỗ
Long không khỏi nhớ tới lần xoa bóp cho Đường Ký.

Nội tức nhè nhẹ thông qua sự xoa bóp của Đỗ Long tiến vào huyệt hợp cốc của
Khấu Thành Địch, tạo ra hiệu quả rất bất ngờ. Khấu Thành Địch đầu vốn đau muốn
nứt ra, sau khi được Đỗ Long xoa bóp vài cái cảm giác đau đớn kia bỗng giảm đi
rất nhiều, Khấu Thành Địch kêu í một tiếng, nói:


  • Hình như đúng là rất có hiệu quả, tiếp tục…


  • Đương nhiên là có hiệu quả rồi.


Đỗ Long tự hào nói:


  • Đây là y thuật độc truyền chín đời của nhà tôi, gọi là tài nghệ như thần
    cũng không vấn đề. Huống hồ chỉ là giúp anh dứt cơn đau, hoàn toàn chỉ là tài
    nhiều mà dùng ít.

Khấu Thành Địch có cảm giác mình giống như mảnh đất khô hạn bao năm, giờ bỗng
có cơn mưa ngọt ngào ập tới, Đỗ Long có nói gì anh ta cũng đều không để ý.

Đỗ Long vừa xoa bóp vừa dùng thiết bị xuyên thấu xem cơ thể Khấu Thành Địch.
Đặc biệt là vùng não bộ, hắn phát hiện phần não phải của Khấu Thành Địch có
vùng đen kích thước bằng nắm tay, giống như một khối u. Dù sao cũng không phải
một kết cấu bình thường, chẳng trách Khấu Thành Địch luôn đau đầu, nguyên nhân
chính là ở đây.

Khấu Thành Địch, tôi đã tìm ra nguyên nhân đau đầu của anh rồi, anh muốn nghe
không?

Đỗ Long nói.


  • Vì sao?

Khấu Thành Địch hỏi.

Đỗ Long nói:


  • Não anh có một khối sưng phù, anh phải tới bệnh viện chụp X-quang xem rốt
    cuộc nó là cái gì, sau đó bác sỹ sẽ cho anh lời khuyên tốt nhất.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #544