Tập Kích


Người đăng: tuanh.kst@


  • Sau khi bộ đội thu lại tất cả hàng cấm thì mọi người có thể
    quay trở về thôn, tiếp tục cuộc sống bình thường. Giờ đây, ngọn gió
    xuân của cuộc cải cách cuối cùng đã thổi vào xã Mãnh Tú, mọi
    người cần nghĩ cách nên làm thế nào để kiếm tiền hợp pháp. Chủ
    tịch tập đoàn Long Hân đến xã Mãnh Tú đầu tư thân là đàn bà con
    gái. Cô ]ta dựa vào sự cố gắng của mình để kiếm được nhiều tiền
    như thế, chẳng lẽ đại lão gia của thôn Sa Câu lại cảm thấy mình
    không bằng một phụ nữ hay sao?

Người dân trong thôn Sa Câu đều lạnh lùng nhìn Đỗ Long. Đỗ Long biết
lời nói của hắn ta nhất thời mọi người nghe không lọt, nhưng đợi
mọi người bình tĩnh trở lại hay hiểu ra một chút, hy vọng họ sẽ
lĩnh hội và thay đổi.

Người dân trong thôn tụ tập tại phía Đông của thôn, sau khi cả đám bị
điều tra và bị đưa tới một mảnh đất trống mới được khai hoang tạm
thời cách thôn khoảng 300m để nghỉ ngơi, mọi người dân trong thôn Sa
Câu trên bãi đất trống ngày càng nhiều. Bọn họ đều không nói nên
lời, chỉ nghe tiếng khóc nhỏ sụt sùi của trẻ em và phụ nữ, đa số
mọi người đều nhìn về phía thôn đang bị bao vây, lo lắng mình sẽ
không còn được về nhà nữa.

Bạch Kỳ Hi bị dẫn tới một bên, Đỗ Long cần ông ta hỗ trợ xác nhận lại số
người, khi cổng phía Đông của thôn không còn người, Bạch Kỳ Hi trầm mặt
nói:


  • Đào hết những người không có mặt trong thôn này lên, phải còn hai
    hộ gia đình nữa chưa xuất hiện.

Hầu Đông Lai hỏi:


  • Hai hộ gia đình này ở chỗ nào? Thành phần gia đình như thế nào?
    Trong nhà có vũ khí gì?

Bạch Kỳ Hi:


  • Hai gia đình này, một nhà là hai anh em, người anh thì 30 năm trước
    bị nổ gãy chân, đến nay vẫn chưa kết hôn, người em thì cũng kết hôn
    rồi nhưng vợ hắn ta là do mua về nên khi mang thai liền tự sát, sau
    này cũng không kết hôn. Bọn chúng thù hận chính phủ, cho rằng chính
    phủ hại gia đình chúng nhà tan cửa nát, cho nên bọn chúng tuyệt đối
    sẽ không ra nộp vũ khí đầu hàng. Nhà bọn chúng có một cái súng
    máy hạng nặng và hai khẩu súng giảm thanh, cường công vào e rằng rất
    khó.


  • Còn có một gia đình cũng rất phiền phức, trong nhà có bà mẹ bị
    mù mắt, đứa con dâu bị liệt nằm trên giường, đứa con trai mấy năm
    trước bị té giếng chết…Hắn cũng là tên ngoan cố nhất, lúc nãy vừa
    nghe hắn nói toàn thân quấn đầy thuốc nổ, kẻ nào dám tiến vào nhà
    hắn sẽ liều mạng đến chết…


Nghe được lời của trưởng thôn, Hầu Đông Lai nhíu nhíu mày, anh ta kéo
Đỗ Long đến bên cạnh, hỏi:


  • Đỗ Long, bây giờ làm thế nào? Đụng phải tên cứng đầu rồi.

Đỗ Long nói:


  • Không sao cả, không phải chỉ có hai nhà này thôi sao? Còn kém xa so
    với dự đoán ban đầu của tôi, cho tôi hai viên đạn tia chớp và súng
    gây mê, tôi giải quyết hai anh em nhà kia trước sẽ nói sau.

-Anh đi?

Hầu Đông Lai lắc đầu nói:


  • Không được, quá nguy hiểm, đội trưởng sẽ làm thịt tôi đấy, để tôi tìm
    vài anh em tiến vào, bọn họ ứng phó loại tình huống này khá chuyên
    nghiệp.

Đỗ Long nói:


  • Cậu không tin tôi à? Tôi là người mà đích thân đội trưởng các cậu
    huấn luyện ra đấy. Một lát nữa tôi sẽ đấu tay đôi với cậu, bây giờ
    đem súng gây mê và lựu đạn gây lóa mắt ra đây. Việc này do tôi gây ra thì
    vốn là tôi nên đi.

Đỗ Long ngừng một chút, hạ giọng nói:


  • Đừng quên các cậu là đến diễn tập thôi đấy, nơi này chỉ có tôi là có
    quyền chấp pháp, cậu yên tâm, tôi không dễ dàng hy sinh thân mình như
    vậy đâu.

Hầu Đông Lai do dự một chút, cuối cùng cũng giao cho Đỗ Long hai quả lựu
đạn gây lóa mắt, sau đó lấy khẩu súng nhỏ mang trên người mình giao cho
Đỗ Long, nói:


  • Trong súng là đạn cao su, trong vòng 10m mà bắn phải điểm yếu
    cũng sẽ gây chết người đấy.

Đỗ Long nói:


  • Nếu biết trước thì bảo cậu có mang một ít các loại đạn gas tới đây,
    sau đó kiếm một khẩu súng đưa cho anh ta, tôi và anh ta cùng vào xử lý
    những tên kia.

Hầu Đông Lai lấy một khẩu súng nhỏ khác từ trong tay một chiến sĩ đưa
cho Đỗ Long, nói:


  • Các anh mặc áo chống đạn vào và đội mũ giáp lên.

Đỗ Long hỏi ngược lại:


  • Trong vòng 20m áo chống đạn và mũ giáp có thể đỡ nổi súng giảm
    thanh không?

Hầu Đông Lai lắc lắc đầu, Đỗ Long nói:


  • Như vậy là xong rồi? Những thứ đồ kia mặc vào chỉ thêm vướng
    người, Băng Thanh, chúng ta đi.

Thẩm Băng Thanh cầm lấy khẩu súng nhỏ rồi cùng Đỗ Long tiến vào
thôn, bọn người Tần Tuấn ở phía sau kêu lên:


  • Đồn trưởng Đỗ, các anh đi đâu vậy? Có cần chúng tôi giúp đỡ không?

Đỗ Long quay đầu lại nói:


  • Không cần, mọi người cứ chờ ở đây, một lát nữa chúng tôi quay trở về
    rồi.

Dưới sự hướng dẫn của Bạch Kỳ Hi, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đã đến
cửa nhà của hai anh em kia. Từ ngoài sân có thể nhìn thấy cuộc sống
của hai anh em nhà này trải qua quả thật rất khó khăn, cũng được xem
là hộ nghèo trong thôn Sa Câu này rồi.

Đỗ Long dùng con ngươi xác định vị trí của mục tiêu, trong gian giữa
không mở đèn, hai anh em này ngồi ở giữa nhà, một người cầm cây
súng giảm thanh, một người ngồi trên xe lăn cầm cây súng máy hạng
nặng, cứ như vậy chĩa thẳng ra cửa, chỉ cần có người tự ý xông
vào, trong nháy mắt sẽ bị bọn họ đánh cho tan tác.


  • Từ cửa chính chắc chắn không vào được,

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Tôi lách ra phía sau xem xem thế nào.

Đỗ Long nói:


  • Không cần, cậu nhìn tôi đây này.

Đỗ Long nhấc chân đạp mạnh làm gãy cánh cửa sân, sau đó hắn nấp sang
một bên, chỉ nghe bên trong vọng ra những tiếng gầm dận dữ:


  • Ai, ….dám bước vào tao sẽ liều mạng với các người!

Đỗ Long nói:


  • Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi chỉ đến thu lại súng ống mà thôi,
    chứ không muốn phá nhà và đuổi các anh đi, các anh tội gì khổ mà như
    thế chứ?

Bên trong cửa vẫn đóng chặt, giọng nói vừa rồi lớn tiếng quát:


  • Các người đi lừa trẻ con à, không có súng các người có thể tùy
    tiện phá nhà và đuổi chúng tôi đi!

Đỗ Long nói nhỏ với Thẩm Băng Thanh:


  • Cậu ở đây thu hút sự chú ý của chúng, tôi ra phía sau thử tiến
    vào xem sao, quả lựu đạn gây lóa mắt này giao cho cậu, cửa sổ của họ là
    kính thủy tinh cũ, đợi tôi dùng bộ đàm ra lệnh cho cậu, cậu sẽ ném
    lựu đạn qua cửa sổ.

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Như vậy quá nguy hiểm, hay là để tôi đi!

Đỗ Long nói:


  • Tôi là chỉ huy, cậu phải nghe lời tôi, như vậy mới đem lại chút
    khích lệ cho tôi.

Thẩm Băng Thanh nắm chặt tay của Đỗ Long, nói:


  • Mã đáo thành công!

Trên mặt Đỗ Long lộ ra nụ cười đầy tự tin, hắn vỗ vai Thẩm Băng
Thanh, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Thẩm Băng Thanh lớn tiếng tuyên truyền những chính sách của chính phủ, phân
tán sự chú ý của hai anh em bên trong, cố gắng thay Đỗ Long đưa ra
các điều kiện. Qua mấy phút, bộ đàm trên vai cậu ta đột nhiên vang
lên, Đỗ Long nói nhỏ:


  • Tôi đếm ba tiếng, cậu ném lựu đạn vào trong cửa sổ, một, hai, ba…

Thẩm Băng Thanh khi nghe ba tiếng đếm của Đỗ Long liền kéo móc an toàn
xuống, đợi sô ba truyền đến, cậu ta dùng sức ném lựu đạn vào trong
cửa sổ.

Boong một tiếng, lựu đạn phá vỡ kính thủy tinh, bị bức rèm cửa ngăn
lại, rớt trên mặt đất gần cửa sổ.

Hai anh em ở trong phòng đang nghe Thẩm Băng Thanh tuyên truyền chính sách
của chính phủ, cảm thấy tức giận trong lòng, đột nhiên nghe tiếng
vỡ, sau đó một quả hình trụ rơi xuống đất lăn vài vòng, hai anh em
trong phòng tối đen như mực ấy đều mở to hai mắt nhìn vào vật kia.

Lựu đạn dây lóa mắt đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, vốn đang
thích ứng với bóng đêm đột nhiên bị ánh sáng chiếu xạ, hai anh em
trong phút chốc mắt như mù, trước mắt là một mảnh trắng xóa, hai
người cùng lúc hét to một tiếng, sau đó người em cầm súng giảm thanh
lên, chĩa theo hướng đã nhớ, hướng về cửa sổ bắn liền hai phát.

Ngay thời điểm hai anh em đang nổ súng lung tung về hướng cửa sổ thì
Đỗ Long không một tiếng động mò tới phía sau lưng của hai người, mỗi
người một chưởng, nhẹ nhàng đánh hai người kia ngất xỉu.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #541