Người đăng: tuanh.kst@
Bạch Kỳ Hi nói:
Người ta có trực thăng, có xe thiết giáp, nói không chừng còn có xe tăng,
chúng ta dựa vào cái gì để đấu với bọn họ? Cả thôn còn chưa đến năm trăm người
không đủ để người ta quét vài cái đấy.
Đấu không lại thì chúng ta có thể trốn, thừa dịp bọn họ chưa tới chúng ta
cùng người thân trốn vào trong núi, đánh du kích với bọn họ!
Lại một thanh niên nhiệt huyết đề nghị.
Một người lớn tuổi hơn một chút nhìn người thanh niên nói:
Không có mấy người là gia đình không có ràng buộc, vì vậy đề nghị đánh du kích
nhanh chóng bị phủ quyết, vừa không thể đánh cũng không thể chạy, trước mắt
dường như chỉ còn một con đường duy nhất.
Một người phụ nữ rưng rưng nói.
Những lời cô nói ra có rất nhiều ý kiến khác nhau, có người cúi đầu không nói
đương nhiên cũng có người không đồng ý. Họ chưa nghĩ đến sẽ dừng tay một cách
dễ dàng như vậy, nếu giao súng chỉ e sau này chính quyền chèn ép họ thế nào họ
cũng phải theo thế, mà những kẻ buôn ma túy cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, đến
lúc đó không có vũ khí không thể chống cự lại vậy họ phải làm sao?
Ngay tại thời điểm này ý kiến của mọi người khó có thể thống nhất, đột nhiên
có tiếng gầm rú của những cánh quạt từ xa truyền đến, tất cả mọi người đều
hướng về phía tiếng động, chỉ thấy một điểm sáng từ xa bay tới.
Một thanh niên nói với thái độ khinh bỉ.
Một ngươi nói, bọn họ đưa mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng không nhìn thấy
có thêm chiếc nào nữa. Đúng lúc này điểm sáng đó đột nhiên biến thành hai
đường sáng, còn chiếc trực thăng kia thì giống như đột nhiên phân thân thành
ba chiếc, sau đó biến thành chín chiếc, mười lăm chiếc, loại biểu diễn với kỹ
năng đặc biệt này người bình thường không thể làm được.
Mười lăm chiếc trực thăng xếp thành hàng ngang trên không oanh tạc thôn Sa
Câu, sức mạnh chưa từng có, ngay cả người thanh niên đang hô hào mang ống
phóng rốc-két ban nãy cũng ngơ người, y lầm bầm nói:
Trực thăng vũ trang WZ-10 nổi tiếng với tốc độ nhanh, linh hoạt, vỏ bọc thép
cực dày, ống phóng rốc-két RPG không thể uy hiếp được nó. Mà loại tên lửa đạn
đạo có thể chống lại chúng, thì cho dù thôn Sa Câu không thiếu tỷ phú, nhưng
nó là loại không phải có tiền là có thể tùy tiện mua được.
Những chiếc trực thăng WZ-10 lượn vòng trên không, rồi lại quay trở lại, chúng
giống như khoe khoang trên không trung chơi trò đĩa quay. Một trong số đó dừng
lại trên cây dong to, cánh quạt cuộn cuồng phong khiến những tán cây lớn, cành
lá nghiêng ngả như muốn gãy, tình cảnh này thật giống như thôn Sa Câu hiện
nay. Đèn pha của những chiếc trực thăng chiếu rọi xuống, phía dưới dân chúng
chạy tán loạn.
Mười bốn chiếc trực thăng còn lại vây quanh chiếc trực thăng trung tâm kia,
chúng xoay vòng giống như một chiếc đĩa quay lớn trong không trung, thật sự
đẹp vô cùng nhưng cũng cảnh báo một sự nguy hiểm khó lường. Nhân dân thôn Sa
Câu căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh này, những người vừa rồi
còn hô hào chiến đấu, thì bây giờ chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất đó là phải chạy
trốn, càng xa càng tốt.
Cuối cùng mười bốn chiếc trực thăng kia tản ra thành một vòng tròn lớn bao
trọn cả thôn Sa Câu. Trên chiếc trực thăng trung tâm kia truyền đến giọng nói
uy nghiêm:
Dưới ngọn đèn chiếu rọi như tuyết trắng, Bạch Kỳ Hi trưởng thôn Sa Câu thần
thái vững vàng bước ra, ông ta ngẩng đầu lớn tiếng:
Giọng nói uy nghiêm trong trực thăng tiếp tục truyền đến:
Mười lăm chiếc trực thăng lơ lửng trên không tạo nên một áp lực lớn cho thôn
dân Sa Câu, bọn họ không thể không nghĩ đến tính mạng bản thân cũng như hạnh
phúc cuả gia đình, vì vậy lần lượt từng người đã bắt đầu mang theo vợ con và
tài sản đi về cửa Đông.
Có người vẫn còn ý định khuyên mọi ngươì đấu tranh nhưng lại chẳng có bao
nhiêu người nghe theo anh ta. Trước mắt họ là một đoàn xe dài, xe quân đội, xe
cảnh sát nối đuôi nhau tiến về phía thôn Sa Câu. Cuối cùng rất nhiều người đã
hạ quyết tâm, bọn họ không muốn lại quay về khung cảnh ba mươi năm trước, đây
còn gia đình và người thân của họ nữa. Bọn họ có thể mạo hiểm, nhưng chết thì
tuyệt đối không thể. Bây giờ chính phủ đã quyết phải xử bọn họ, vậy bọn họ chỉ
còn một con đường duy nhất có thể đi thôi.
Xe quân đội, xe cảnh sát gào thét trong đêm tối bao vây quanh thôn Sa Câu, mấy
chiếc xe thiết giáp tiến vào trong thôn. Hệ thống vũ khí tự động trên nóc xe
với những họng súng đen ngòm, khẩu pháo đại bác làm người ta thấy khiếp sợ,
trang bị đầy đủ, uy lực ghê người, trừ phi có cái gì có thể phá được những
chiếc xe thiết giáp này bằng không đánh du kích chỉ là trò cười.
Hôm nay tận mắt được nhìn những thiết bị quân sự hiện đại, những chiếc xe
thiết giáp bọc kín có thể điều khiển vũ khí tự động từ bên trong. Thôn dân Sa
Câu hoàn toàn mất đi dũng khí chống lại, có ngoan cố bọn họ cũng khó có thể
hành động, đành chán nản rời khỏi nhà của mình, đi tới cổng phía đông của
thôn.
Ở cửa Đông Đỗ Long cầm loa nói lớn: