Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long cười nói:
Bạch Kỳ Hi cau mày nói:
Đỗ Long nói:
Bạch Kỳ Hi nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Bạch Kỳ Hi nén cơn giận nói:
Đỗ Long cười nói:
Bạch Kỳ Hi mặt xịu xuống nói:
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
Bạch Kỳ Hi cười lạnh nói:
Bí thư chi bộ và trưởng thôn Sa Câu tức giận đi ra ngoài, Đỗ Long nhìn theo
bóng họ, cười khinh thường. Thôn Sa Câu là cục xương khó gặm nhất của xã Mãnh
Tú, nhưng nếu thuận lợi có thể giải quyết chuyện này, thì đa số những vấn đề
khác chỉ cần bỏ ra một chút sức lực là giải quyết được hết..
Màn đêm buông xuống, Đỗ Long gọi điện thoại cho Đường Lệ Phượng. Lúc Đường Lệ
Phượng nhìn vào màn hình điện thoại nhìn thấy một chuỗi dấu sao, cô gần như
muốn ném điện thoại đi, nhưng cô cuối cùng đã không làm như vậy, cô run rẩy
nhận điện thoại.
Âm thanh từ trong điện thoại truyền tới vẫn sắc nhọn như vậy, nhưng nội dung
nói lại làm cho Đường Lệ Phượng như trút được gánh nặng:
Đường Lệ Phượng còn chưa nói được chữ nào, thì đầu dây bên kia đã cúp máy,
Đường Lệ Phượng ngây người ra một hồi, đột nhiên ngã vật xuống giường khóc ầm
lên. Mặc dù rất đau lòng, nhưng như trút được gánh nặng, tên giấu mặt kia cũng
chỉ vì vụ án của Thạch Vũ Hiên mà giận lây sang cô, hắn tự cho là người hiệp
nghĩa, hi vọng hắn cũng là người giữ lời hứa…
Thời gian tiếp theo Đỗ Long không đi tuần nữa, hắn mỗi ngày chỉ hướng dẫn mọi
người không ngừng tập luyện. Lúc mới bắt đầu mọi người vẫn chưa quen, nhưng
cũng chưa mệt tới mức gục xuống. Do bị Đỗ Long nhằn mãi, dần dần mọi người
cũng đã quen dần với cách huấn luyện của Đỗ Long, thể lực và sức chiến đấu
ngày càng tiến bộ đi lên.
Cứ như vậy, ngày qua ngày trôi đi, chớp mắt đã qua cuối tháng, việc thu hồi
súng đạn cuối cùng cũng đã đến thời hạn, nhưng đồn công an xã Mãnh Tú chỉ nhận
được mười mấy khẩu súng mang tính tượng trưng của thôn Mã Đề, Nha Tử, Bình Đầu
đưa tới. Thôn Sa Câu làm khó Đỗ Long rồi, thậm chí đến ngày hết hạn, bọn họ
cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Những vệt nắng chiều tà của ngày ba mươi tháng sáu dần dần vụt tắt trên đường
chân trời, người trong đồn công an xã Mãnh tú ngoài Thẩm Băng Thanh ra, không
ai dám nhìn thẳng vào mắt Đỗ Long. Bọn họ sợ Đỗ Long tức quá mà hóa giận, sợ
tự chuốc lấy họa, nhưng Đỗ Long hoàn toàn không có bất cứ hành động gì tỏ ra
lo lắng, hắn vẫn bình thường mời mọi người ăn cơm. Đúng lúc mọi người đang
thấp thỏm chuẩn bị đi ra ngoài, thì đột nhiên trước cửa đồn có tiếng động cơ,
một chiếc xe máy dừng lại trước cửa.
Bạch Trung Hành ngồi trên xe, nhìn Đỗ Long vừa đi ra khỏi đồn nói:
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
Bạch Trung Hành mặt biến sắc, gã nói:
Đỗ Long liếc nhìn y với ánh mắt khinh miệt nói:
Ngồi trong quán cơm, Tần Tuấn khéo léo hỏi:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long đắc ý mỉm cười, mọi người nghe thấy những lời nói ấy thấy ớn lạnh,
chẳng lẽ Đỗ Long có thể ung dung điều động quân đội sao? Cái này… làm sao có
thể!
Đỗ Long vẫn câu nói đó, sự việc này trừ khi thật sự xảy ra, nếu không sẽ không
có ai tin tưởng, cho nên Đỗ Long cũng chẳng thèm giải thích.
Mọi người trong quán cơm có người thì tâm trạng nặng nề, có người thì vẫn phấn
khởi ăn cơm, sau đó đều quay về đồn công an. Tám giờ rưỡi, xã Mãnh Tú vẫn
không có động tĩnh gì, đột nhiên một cú điện thoại gọi đến di động của Đỗ
Long, Đỗ Long nhận điện thoại, giọng của Lý Tùng Lâm nói:
Đỗ Long vẻ mặt vẫn không thay đổi nói:
Vâng, tôi biết rồi, bọn họ là đến phối hợp với chúng tôi thu hồi súng đó,
hôm nay cũng là hạn cuối rồi.
Cái gì?
Lý Tùng Lâm cao giọng hỏi, ông ta như đang rống lên:
Đỗ Long nói mấy tiếng alo, alo sau đó tỏ ra ngạc nhiên nói:
Đỗ Long nói xong vội cúp điện thoại, lúc Lý Tùng Lâm giận đến nỗi vứt điện
thoại đi, thì Tần Tuấn nhìn Đỗ Long với ánh mắt kính nể. Dám cúp máy của cục
trưởng Lý, anh chàng này cũng to gan lớn mật thật, bọn họ cũng không biết, Đỗ
Long ngay cả điện thoại của bí thư châu ủy cũng còn dám cúp máy.