Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long không cần bàn cãi là người cao nhất trong đám người ra chào đón, Đặng
Lệ Phượng vừa xuống xe đã nhìn thấy sự có mặt của anh. Được Thạch Khắc Phong
nhắc nhở, Đường Lệ Phượng càng nghĩ càng cảm thấy Đỗ Long rất có thể chính là
người bịt mặt thần bí kia. Lúc tiến gần Đỗ Long thì trong lòng Đường Lệ Phượng
lại càng sự so sánh kĩ càng hơn, cô cảm thấy hai người thân hình đều cao lớn,
thậm chí kiểu tóc cũng rất quen.
Kẻ bịp bợm càng lợi hại cũng không thể lừa được người cùng chăn gối với mình,
trong mắt Đường Lệ Phượng, Đỗ Long và người bịt mặt kia trong nháy mắt hiện
lên những hình ảnh ngang bằng nhau. Cô bị chấn động mạnh, Đường Lệ Phượng
trong lòng thầm mắng mình:
"Đáng chết, tại sao mình lại không chú ý đến… mình nên sớm phát hiện ra chuyện
này chứ… Lần đầu tiên gặp mình đã ngửi thấy mùi thối đáng chết trên người hắn
rồi!"
Đường Lệ Phượng quên mất cô
có thể dùng cái mũi ngửi ra chân tướng sự việc, nhưng lúc đó cô đau đến nỗi
không có cách nào đi lại, lại được Đỗ Long ôm cô đi đến bệnh viện, cô cố gắng
chịu đau và nỗi thẹn thùng, làm sao còn nhớ được mùi trên cơ thể người ta.
Lúc bí thư Đường xuống xe mặt mày tái mét, đây có thể không phải là một điềm
tốt. Xã Mãnh Tú từ trên xuống dưới có người có ánh mắt thân thiện một chút, có
người có chút mưu tính đều ngây người ra, không biết bí thư Đường vì cái gì
lại bốc hỏa như vậy.
Đỗ Long là người đứng mũi chịu sào, bởi vì ánh mắt của Đường Lệ Phượng xoáy
sâu vào hắn, tận sâu trong ánh mắt của Đường Lệ Phượng là nỗi thống khổ và
thất vọng. Đỗ Long thầm kêu không ổn rồi, xoa tay không phản ứng gì.
Chung Lâm Hoa bất chấp khó khăn cũng phải lên tiếng, Đường Lệ Phượng gật đầu,
ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi Đỗ Long. Lần này cùng cô đến xã Mãnh Tú còn có
lãnh đạo ở các phòng Ủy ban cải cách và phát triển, phòng thu hút đầu tư,
trong đó trưởng phòng thu hút đầu tư Lưu Á Đan là người Đỗ Long rất thân
thiết, thấy Lưu Á Đan liếc mắt nhìn mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Lệ Phượng nói mấy câu lơ đãng, sau đó giữa vòng vây của mọi người tiến
vào đại sảnh ủy ban xã.
Chung Lâm Hoa đề nghị.
Đường Lệ Phượng lắc đầu nói:
Đường Lệ Phượng rất muốn túm ngay được Đỗ Long để tra hỏi, cô từ trước đến giờ
vẫn sợ hãi người bịt mặt, là bởi vì không biết thân phận của y. Chỉ cần biết
thằng khốn ấy là ai, với thân phận là một bí thư tỉnh ủy thì việc giết hắn
chẳng phải dễ dàng như giẫm chết một con kiến sao? Thậm chí cô không cần đích
thân ra tay, chỉ cần nhờ vả một chút thì thằng cha đáng chết ấy game over
luôn!
Chẳng qua hiện nay vẫn chưa chứng minh được Đỗ Long chính là người bịt mặt
kia, trước mặt mọi người Đường Lệ Phượng cũng không nên một mình ở cạnh Đỗ
Long, vì thế cô chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn một cái, rồi quay người đi
vào trong phòng họp.
Lưu Á Đan đang nói chuyện với Đỗ Long, cũng bị cái nhìn kia làm liên lụy, gã
thều thào kêu khổ:
Đỗ Long, cậu rốt cục đã gây ra chuyện gì khiến bí thư mất hứng vậy, cô ấy
trước kia chẳng phải đối với cậu rất tốt đó sao?
Tôi cũng không hiểu ra sao cả,
Đỗ Long nói, hai người theo dòng người tiến vào trong phòng họp, mỗi người
ngồi một chỗ đúng theo sự sắp xếp ban đầu. Những người tham gia cuộc họp gồm
có các vị lãnh đạo lớn nhỏ của ba cấp thôn, xã, tỉnh, vì vậy một phòng họp chỉ
có thể chứa được ba mươi người đã chật ních rồi, nên chỗ ngồi dành cho những
người đến dự thính không còn nữa, bọn họ chỉ có thể ngồi ở băng ghế ở cửa để
lắng nghe.
Đỗ Long được sắp xếp ngồi sau chủ tịch xã, đối diện là chủ tịch hội đồng nhân
dân cấp xã như Ngụy Đào Hầu, Đỗ Long vừa đến xã Mãnh Tú ngày đầu tiên đã có
mâu thuẫn với người này. Mối quan hệ mặc dù đến lúc này đã dịu đi rồi, nhưng
hôm nay Ngụy Đào Hầu ngồi đối diện vẫn là không nhìn thẳng mà chỉ liếc nhìn Đỗ
Long một cái.
Đường Lệ Phượng ngồi ở vị trí chủ tọa, cô mở đầu bằng mấy câu có vẻ quy cách,
sau đó nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính. Cô tuyên bố phòng thu hút đầu tư
cấp dưới sẽ thiết lập một đội công tác đặc biệt cho xã Mãnh Tú, đội trưởng sẽ
là bí thư xã ủy Lâm Chung Hoa, phó đội trưởng sẽ là chủ tịch xã Thạch Húc Minh
và trưởng đồn công an Đỗ Long, còn các tổ nhỏ khác có thể là các nhân viên
công tác khác, nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay của ba vị trên. Họ
tiến hành bỏ phiếu phủ quyết, nếu thật sự không thể đi đến tiếng nói chung thì
có thể phản ánh lại với phòng thu hút đầu tư, còn phòng thu hút đầu tư nếu vẫn
không giải quyết được thì phản ánh lên thành ủy.
Những việc này đều sớm nghe mọi người nói, việc thảo luận kế tiếp mới là
chuyện quan trọng trong những việc quan trọng mà Đường Lệ Phượng phải hoàn
thành.
Đường Lệ Phượng đặt dự thảo xuống, nghiêm nghị nói:
Các cán bộ xã, thôn dự thính bên ngoài nghe đến đây bắt đầu xôn xao lên, những
lời của Đường Lệ Phượng khiến cho mọi người ý thức được, ủy ban nhân dân thành
phố thực sự nhúng tay vào rồi.
Đường Lệ Phượng chọn cách diễn đạt nghiêm nghị nhất, nói xong uống một hớp
nước, ánh mắt cô không quên lướt qua một lượt các vị tham gia cuộc họp. Nhận
thấy rất nhiều người sắc mặt rất bình tĩnh dường như đã chuẩn bị tâm lý từ
trước, trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ, lẽ nào những người này đều biết
rồi? Nên có sự chuẩn bị? Việc đó có thể có chút khó làm.
Việc đã đến mức này, Đường Lệ Phượng chỉ có thể tiếp tục nói:
Chung Lâm Hoa giơ tay lên tiếng đầu tiên:
Tôi hoàn toàn tán thành quyết định của thành ủy, đất nước đến hôm nay đã
cải cách mở cửa được hơn ba mươi năm, xã Mãnh Tú chẳng khác nào dòng nước tù.
Cho dù lãnh đạo không chỉ trích phê bình, thì những cán bộ xã như chúng ta
cũng không có mặt mũi nào, hiện nay vất vả lắm mới có được nhà đầu tư đầu tư
vào xã Mãnh Tú, cải thiện tình hình tài chính của xã, cải thiện mức sống của
nhân dân, chúng ta không có lý do gì để từ chối. Những người không muốn xã
Mãnh Tú phát triển, không muốn cho quê hương mình ngày một phát triển, những
người như thế thì không nên ở lại đây nữa?
Tôi cũng ủng hộ quyết định của thành ủy.
Lời nói của Thạch Húc Minh mặc dù không có sức lắm, nhưng dưới áp lực đè xuống
từ cấp thành phố, trừ khi gã không muốn làm chủ tịch xã nữa, nếu không phải
lên tiếng đầu tiên ủng hộ.
Tiếng nói của chủ tịch hội đồng nhân dân xã Ngụy Đào Hầu mới kiên quyết làm
sao, đám người Thạch Húc Minh nhìn ông với ánh mắt kinh ngạc.