An Ủi


Người đăng: tuanh.kst@

Kỷ Quân San nói:


  • Anh ấy.....Nhà làm.....kinh doanh châu báu...bản thân anh ấy là chuyên gia
    giám định........bọn em đã quen nhau rất lâu rồi.........anh ấy hứa sẽ mãi mãi
    ở bên cạnh em, bảo vệ em... A Long, em đã từ chức rồi, em phải chuyên tâm để
    làm một người vợ tốt.......

Đỗ Long cười nói:


  • Vậy à? Em vẫn còn nói đây không phải là do ba em sắp xếp à? Quân San, em
    vẫn cùng thằng đó lấy giấy đăng ký kết hôn? Em cần phải nghĩ kỹ, một khi đã
    bước một bước, thì không thể quay đầu lại được đâu......

Kỷ Quân San nói:


  • A Long, xin lỗi.........Em đã nghĩ rất kỹ rồi......Em và anh ấy..........Em
    và anh ấy đã sống cùng nhau rồi..........A Long.........Xin lỗi........

Lại một trận choáng váng truyền tới, phải một lúc sau Đỗ Long mới cộc lốc nói:


  • Được, tuy nhiên em đã quyết định rồi, vậy thì anh chỉ có thể chúc phúc hai
    người thôi.......Hai người chuẩn bị kết hôn ở đâu vậy? Hôn kỳ định chưa? Nếu
    có cơ hội, anh nhất định sẽ đi cổ vũ cho hai người.

Kỷ Quân San do dự một chút, nói:


  • Hôn lễ của bọn em là ngày mười tám tháng bảy, ở thành phố Thụy Bảo....Trong
    nhà anh ấy..........A Long, em nghĩ là anh đừng nên tới thì hơn........Ba em
    sẽ không để em và anh gặp mặt nhau đâu.

Đỗ Long cười gượng nói:


  • Em sợ anh đi làm loạn sao? Yên tâm, anh hy vọng em được hạnh phúc, đâu có
    sợ em lấy người khác, anh cũng sẽ âm thầm chúc phúc em.......chỗ ba em không
    cần lo lắng, ông ấy hoan nghênh anh còn không kịp ấy, đợi tới ngày em kết hôn,
    anh sẽ cho em một niềm vui ngạc nhiên, anh muốn em được nở mày nở mặt mà gả
    đi, anh.......

Cổ Đỗ Long đột nhiên nghẹn lại, nói là không khó chịu thì là giả, dù sao Kỷ
Quân San cũng là bạn gái có ý nghĩa thực sự nhất trên đời này của hắn....Tuy
nhiên hắn có chút đào hoa, nhưng hắn đối với bất kỳ một cô gái nào cũng là
chân tâm thật ý, đào hoa là bản tính của đàn ông mà, cái này hắn vô phương
khống chế, hắn thật sự yêu Kỷ Quân San mà.

Đỗ Long chưa hề tắt điện thoại, hắn phẫn nộ tới mức đập tan chiếc điện thoại,
đó là cái điện thoại mà hắn mới mua được vài ngày, cái trước vì đã bị nước
vào, người ta không chịu bảo hành, Đỗ Long đã ném thẳng đi rồi, chính là bởi
vì sáng sớm ngày đó hắn đi mua điện thoại, vì thế mà không thể nhận được điện
thoại của Kỷ Quân San, có lẽ.......nếu như.......

Trên thế giới này không hề có thuốc chữa hối hận, Đỗ Long biết hắn hoàn toàn
để mất Kỷ Quân San rồi, lần này thì không thể xoay chuyển được nữa.

Đỗ Long nhặt lại thẻ nhớ và Chip, choáng váng đi trên đường phố một lúc, tìm
được một cái bốt điện thoại công cộng, liền gọi điện cho Thẩm Băng Thanh, lúc
Thẩm Băng Thanh tỏ ra buồn bực vì không biết tại sao lại có một số điện thoại
bản địa gọi tới, bên đầu dây kia giọng của Đỗ Long khàn khàn nói:


  • Băng Thanh, tôi......lại thất tình rồi, tối nay cậu nên điên cùng tôi thôi!
    Mau tới đây, tôi ở cửa sau bến xe khách đợi cậu........

Mười phút sau Thẩm Băng Thanh xuất hiện tại cửa sau bến xe khách, đồng thời
cũng tìm được Đỗ Long, chỉ thấy Đỗ Long ngồi trong một quán ăn lưu động, trên
bàn trước mặt đã chất đầy đồ nhắm, còn có một vại bia.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày, ngồi trước mặt Đỗ Long, nói với hắn:


  • A Long, lại là vì Kỷ Quân San? Có đáng không? Những thứ này chẳng những
    không vệ sinh, rất có khả năng được chiên bằng dầu dưới cống mà ra đấy.

Đỗ Long cười nói:


  • Không ăn dầu cống ngầm thì cũng không thể trường sinh bất lão, ăn nhiều dầu
    cống ngầm nói không chừng lại có thể biến thành siêu nhân ấy chứ, Hoa Hạ chúng
    ta có nhiều cơ hội nhất để trở thành Super Man đấy, đất nước của siêu nhân,
    con số nhân khẩu lớn như vậy, đồ có nhiều độc nhiều như thế, biết đâu tới ngày
    nào đó bị đột biến gien biến thành siêu nhân cũng nên, dù gì thì cũng giúp
    chúng ta có sức đề kháng độc, nếu lại xảy ra chiến tranh thế giới, dân Hoa Hạ
    chúng ta có thể thích ứng với hoàn cảnh đấy, bọn da trắng người da đen, bọn
    Nhật Bản đều chết hết, thì người Hoa Hạ chúng ta vẫn còn sống tốt đấy, đây
    đúng là Quốc sách nhìn xa trông rộng, cạn ly!

Thẩm Băng Thanh nhíu nhíu mày, nói:


  • Anh uống say rồi à? Sao mà ăn nói mê sảng đến thế? Tôi hỏi anh, có phải là
    vì Kỷ Quân San không?

Đỗ Long cười đắng nói:


  • Nếu đúng là say rồi thì tốt quá, đáng tiếc là tôi ngàn chén không
    say......cô ấy tháng sau sẽ kết hôn rồi, có lẽ tôi là người cuối cùng biết
    chuyện, cô ấy chỉ gọi một cú điện thoại thông báo cho tôi, đúng lúc tôi không
    nhận được......cô ấy liền sống cùng cái thằng khốn khiếp kia rồi.

Thẩm Băng Thanh an ủi:


  • A Long, anh đừng có kích động, thật ra anh cũng rất rõ, cô ta không thích
    hợp với anh, cô ấy là một cô gái hết sức truyền thống, cô ấy muốn có một người
    ngày ngày ở cùng cô ấy, cô ấy muốn sống những ngày tháng yên ổn, những thứ này
    anh không thể cho cô ấy, vậy nên giữa hai người mới sinh ra nhiều khúc mắc như
    vậy, cuối cùng thì bây giờ cô ấy đã quyết định gả cho người khác rồi, vậy là
    cô ấy đã nhìn nhận sự việc rất rõ ràng rồi, còn anh, cũng phải nhận rõ chính
    mình đi, đừng có vì cô ấy mà đau lòng nữa.

Đỗ Long cười đắng nói:


  • Sao mà cậu với cô ấy nói giống nhau thế.....nhận rõ chính mình, chẳng lẽ
    tôi vẫn chưa hiểu chính mình sao? Cậu nói ra xem, tôi là người như thế nào?

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Anh có thể nhìn rõ người khác, nhưng lại không thể tự hiểu chính bản thân
    mình, tôi nói thật lòng anh đừng có giận, anh là người yêu thì tốt, nhưng
    không phải là một người chồng tốt, ít nhất thì bây giờ là như vậy.


  • Người yêu tốt...... Người chồng tốt.....


Đỗ Long cười đắng:


  • Hai kẻ này......... không thể hợp hai thành một sao?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:


  • Người chung tình thì được, anh thì không được, ít nhất thì tạm thời không
    được, Đỗ Long, đừng đau khổ nữa, Kỷ Quân San không hợp với anh, trước kia hình
    như tôi cũng đã nói qua rồi, anh vẫn còn chị Hân, vẫn còn Tiên Nhi, vẫn
    còn.......rất nhiều người con gái khác mà tôi không biết, đừng có làm như là
    ngày hạnh phúc đã xụp đổ rồi, biết đâu anh khó chịu không phải là vì cô ta
    thay lòng, mà vì không phải là anh đá cô ta trước mà thôi.

Đỗ Long cười khổ nói:


  • Tôi không nên gọi cậu ra đây, cái thằng này không ngờ lúc tôi đang tan nát
    cõi lòng cậu còn muốn giẫm hai chân lên.


  • Đau tột cùng một chút, vết thương mới có thể nhanh lành.


Thẩm Băng Thanh nói:


  • Bằng không thì sao mà khuyên nổi anh? Chẳng lẽ lại cho anh ôm một cái, sau
    đó nói cái gì mà anh em như tay chân, vợ con như quần áo, hay là thiên hạ còn
    nhiều cỏ thơm sao?

Đỗ Long cười khổ nói:


  • Tôi tưởng rằng cậu sẽ khuyên tôi trả thù cô ta, làm loạn hôn lễ của cô
    ta....


  • Anh làm được sao?


Thẩm Băng Thanh quay đầu nói:


  • Nếu thật sự anh muốn làm như vậy, tôi cũng không phản đối.

Đỗ Long gật gật đầu, hắn hung hăng nói:


  • Tôi thật sự tính sẽ làm như vậy đấy, nhưng mà cần cậu giúp, tôi muốn tại
    hôn lễ của cô ta tặng cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh trở về xã Mãnh Tú, giống y như
lời của hắn đã nói, hắn đi lâu như vậy mà xã Mãnh Tú cũng chẳng có ảnh hưởng
gì cả, mọi người nên làm gì thì làm nấy, không có hắn giày vò, xã Mãnh Tú còn
có vẻ đặc biệt yên tĩnh, tới chuyện mất trâu hay ăn trộm chuối cũng không hề
phát sinh.

Tuy nhiên Tần Tuấn nhìn thấy Đỗ Long trở về, cậu ta vẫn thở phào nhẹ nhõm,
nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì trước khi đi Đỗ Long đã làm một thông báo
thu vũ khí, sự việc đã qua mười ngày rồi, đồn công an xã Mãnh Tú chỉ nhận được
hai khẩu súng đồ chơi.

Còn có một người tiến vào ném một bọc đồ đạc, khói nghi ngút lan ra, nhân viên
cảnh sát trực ban bị dọa tới mức tưởng là bị tập kích bom, cuối cùng thì phát
hiện ra đó chỉ là một trò quái đản, đó là một quả bóng bàn và trứng thối, giấy
bản chế thành đạn khói mà thôi.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #533