Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh không nói gì nữa, thang máy chạy thẳng xuống tầng dưới, hai
người ra khỏi khách sạn. Ở bên đường vừa vẫy tay một cái, quả nhiên chưa đầy
năm giây đã có một chiếc taxi dừng trước mặt họ, mà điểm đỗ taxi bên cạnh
khách sạn thường có ít nhất năm sáu chiếc đứng chờ khách, hiện giờ không phải
giờ ăn cơm cao điểm, tình hình quả nhiên hơi kỳ lạ.
Đỗ Long trịnh trọng mở cửa sau xe cho Thẩm Băng Thanh, đưa cậu ta lên xe, sau
đó ngồi vào ghế lái phụ, tài xế taxi rất tự nhiên, nói:
Đỗ Long nói:
Xe taxi chạy thẳng, sau khi đi được một đoạn đường Đỗ Long đột nhiên nói:
Tài xế taxi nói:
Đỗ Long cười nói:
Tài xế taxi cười khô nói:
Đỗ Long cười, nói:
Tài xế taxi cười khô nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long nói tới mức gã đổ mồ hôi đầy đầu, chưa đợi hắn nói hết, tay của gã
liền đưa lên ngực sờ soạng, lúc bỏ tay ra đã cầm lấy một chiếc súng kích điện,
vật đó lóe ra đóm lửa, phóng về phía vai của Đỗ Long.
Đỗ Long liền nắm chặt lấy cổ tay của gã. Đoạt lấy súng kích điện từ tay gã,
mắt gã trở nên hung hãn, giành giật một lúc gã vẫn không thể thoát ra, tay
trái của gã đột nhiên bỏ tay lái, đưa tay lên lưng, bỗng chốc lại rút ra một
thanh dao găm hướng về phía cổ tay Đỗ Long.
Đỗ Long nói.
Thẩm Băng Thanh từ phía sau một tay bóp chặt cổ tài xế, một tay nắm chặt tay
cầm dao của hắn. Tài xế cảm thấy sức của Thẩm Băng Thanh mạnh mẽ không ngờ, Đỗ
Long vứt súng kích điện ra, vả lại cũng chỉ điểm hai bên hõm vai của gã một
cái, toàn thân tài xế lập tức tê liệt.
Đỗ Long một tay cầm tay lái, một tay nắm chặt thắt lưng của tài xế, cùng hợp
lực với Băng Thanh ném tài xế qua ghế hậu. Sau đó Đỗ Long ngồi vào ghế lái,
Thẩm Băng Thanh hỏi:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh lục qua một lượt rất nhanh, điện thoại và bóp tiền đều đã tìm
thấy, mở bóp tiền ra nhìn một cái. Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh vừa mở ra nhìn, liền nói:
Đỗ Long nhận lấy điện thoại rồi nhìn lên, loại khóa màn hình này nhất thời
không có biện pháp giải, lúc đang đợi đèn đỏ, một chiếc xe chở rác quay sang
bên cạnh xe taxi, Đỗ Long dùng tay ném điện thoại di động và bóp tiền lên phễu
nén của xe chở rác.
Tài xế dần dần khôi phục lại được sức lực, nhưng bị Thẩm Băng Thanh vặn ép
chặt hai tay lại ngồi quỳ xuống ghế. Giãy giụa vài cái nhưng kết quả đều bị
Thẩm Băng Thanh phản chế, làm cho tay của gã gần như muốn gãy rời, gã biết
không thể chống lại, chỉ có thể thở hổn hển chịu thua.
Đỗ Long quát lên hỏi:
Tài xế chỉ thở hổn hển không chịu nói, gã không lên tiếng cũng không kêu cứu.
Đỗ Long cười nhạt nói:
Tài xế quay đầu nói:
Thẩm Băng Thanh vừa cười nhạt vừa nhấc tay lên một cái, nói:
Tài xế giải thích, nói:
Đỗ Long cười nhạt nói:
Thẩm Băng Thanh mở cửa xe, nhìn ra bên ngoài, sau đó dùng chân đạp thằng đó
xuống xe một cái. Xe đi sau thấy vậy liền phanh gấp, còn Đỗ Long thì nhấn chân
ga một cái, xe taxi phi thật nhanh về phía trước.
Xe taxi ở trong dòng xe nhanh chóng vượt qua, Thẩm Băng Thanh nhanh chóng phát
hiện ra đằng sau có hai chiếc xe khả nghi đang chay theo, Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long mỉm cười nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhanh chóng hoán đổi vị trí, nhân cơ hội, chiếc xe
đằng sau lại đuổi lên một chút, Thẩm Băng Thanh nhìn từ kính chiếu hậu thấy
đối phương đang lắp ống giảm thanh lên súng lục, cậu ta vội nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh giật mình, Đỗ Long mà cũng phải mời chuyên gia xuất mã à.
Quả nhiên, Đỗ Long gọi một cú điện thoại cho Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân không
chút do dự nói:
Đỗ Long nói:
Cẩn thận đừng để bại lộ. Tôi chỉ là không muốn làm to chuyện, nếu không
cũng chẳng cần các cậu ra tay.
Cậu cứ nổ.
Hạ Hồng Quân nói.
Sau đó liền cúp điện thoại.
Đỗ Long nói:
Đỗ Long vừa dứt lời, xe sau lưng đột nhiên tăng tốc, gạt hai chiếc xe con ra,
chỉ kém một chiếc xe là có thể đuổi kịp tới đằng sau Đỗ Long rồi.
Đỗ Long mắng.
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long thở dài, từ trong túi quần lấy ra một thanh kẹo cao su, chậm rãi lật
ra, bên trong lộ ra thanh kẹo cao su một nửa thanh màu trắng, nửa thanh màu
xanh.