Bức Ra Tuyệt Chiêu


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long nói:


  • Không thể nào, không tin chúng ta có thể thử xem, chúng ta vừa ra khỏi
    khách sạn chưa tới năm giây sẽ có một chiếc taxi chạy tới trước mặt chúng ta
    ngay, hơn nữa chúng ta cũng chẳng có lựa chọn nào khác, vào lúc này, tại cửa
    của khách sạn Thế Kỷ.... Đây gần như là không thể nào.

Thẩm Băng Thanh không nói gì nữa, thang máy chạy thẳng xuống tầng dưới, hai
người ra khỏi khách sạn. Ở bên đường vừa vẫy tay một cái, quả nhiên chưa đầy
năm giây đã có một chiếc taxi dừng trước mặt họ, mà điểm đỗ taxi bên cạnh
khách sạn thường có ít nhất năm sáu chiếc đứng chờ khách, hiện giờ không phải
giờ ăn cơm cao điểm, tình hình quả nhiên hơi kỳ lạ.

Đỗ Long trịnh trọng mở cửa sau xe cho Thẩm Băng Thanh, đưa cậu ta lên xe, sau
đó ngồi vào ghế lái phụ, tài xế taxi rất tự nhiên, nói:


  • Ông chủ tính đi đâu đây?

Đỗ Long nói:


  • Khách sạn Tề Bảo.

Xe taxi chạy thẳng, sau khi đi được một đoạn đường Đỗ Long đột nhiên nói:


  • Anh tài xế không phải người bản địa à?

Tài xế taxi nói:


  • Không phải.

Đỗ Long cười nói:


  • Thảo nào.....ở Thành phố Ngọc Minh không có ai thích nhai trầu cả, anh tài
    xế bàn tay to khớp xương trồi cao, có thể nhìn thấy vết chai sạn mờ mờ, anh
    tài xế có lẽ trước đây là một vị cao thủ tinh thông vật lộn?

Tài xế taxi cười khô nói:


  • Ông chủ thật tinh mắt, tôi trước kia luyện qua võ, nhưng mà đã rất lâu
    không chơi nữa rồi.

Đỗ Long cười, nói:


  • Không thể nào? Mười phút trước chắc chắn anh có đánh nhau, tôi đoán không
    sai chứ?

Tài xế taxi cười khô nói:


  • Ông chủ ngay cả việc này cũng có thể nhìn ra? Vài phút trước có hai tên
    tiểu qủy muốn dọa dẫm tôi, kết quả bị tôi đanh cho vài cái bỏ chạy rồi.

Đỗ Long cười nói:


  • Tôi còn có thể nhìn ra nhiều việc nữa kia. Thí dụ như chiếc xe này lúc
    phanh lại rõ ràng là đầu xe hướng xuống dưới, việc này có thể thấy rõ trong
    cốp sau xe có vật nặng, mà lúc chúng tôi vào xe không hề mang đồ vào, bình
    thường anh không thể mang nhiều đồ nặng như vậy đi, hơn nữa quần áo trên người
    đối với anh mà nói thì có vẻ hơi chật...vậy nên....Theo tôi đoán thì.....

Đỗ Long nói tới mức gã đổ mồ hôi đầy đầu, chưa đợi hắn nói hết, tay của gã
liền đưa lên ngực sờ soạng, lúc bỏ tay ra đã cầm lấy một chiếc súng kích điện,
vật đó lóe ra đóm lửa, phóng về phía vai của Đỗ Long.

Đỗ Long liền nắm chặt lấy cổ tay của gã. Đoạt lấy súng kích điện từ tay gã,
mắt gã trở nên hung hãn, giành giật một lúc gã vẫn không thể thoát ra, tay
trái của gã đột nhiên bỏ tay lái, đưa tay lên lưng, bỗng chốc lại rút ra một
thanh dao găm hướng về phía cổ tay Đỗ Long.


  • Giao cho cậu đấy.

Đỗ Long nói.

Thẩm Băng Thanh từ phía sau một tay bóp chặt cổ tài xế, một tay nắm chặt tay
cầm dao của hắn. Tài xế cảm thấy sức của Thẩm Băng Thanh mạnh mẽ không ngờ, Đỗ
Long vứt súng kích điện ra, vả lại cũng chỉ điểm hai bên hõm vai của gã một
cái, toàn thân tài xế lập tức tê liệt.

Đỗ Long một tay cầm tay lái, một tay nắm chặt thắt lưng của tài xế, cùng hợp
lực với Băng Thanh ném tài xế qua ghế hậu. Sau đó Đỗ Long ngồi vào ghế lái,
Thẩm Băng Thanh hỏi:


  • Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Đỗ Long nói:


  • Lục soát người gã, bóp tiền, điện thoại, thiết bị định vị tất cả đều phải
    tìm ra.

Thẩm Băng Thanh lục qua một lượt rất nhanh, điện thoại và bóp tiền đều đã tìm
thấy, mở bóp tiền ra nhìn một cái. Thẩm Băng Thanh nói:


  • Vị này đúng thật là từ Đài Loan tới, ngoài chứng minh thư ra, chẳng có thứ
    gì thú vị cả.

Đỗ Long nói:


  • Xem điện thoại di động của gã.

Thẩm Băng Thanh vừa mở ra nhìn, liền nói:


  • Khóa màn hình rồi, kiểu khóa bằng hình vẽ.

Đỗ Long nhận lấy điện thoại rồi nhìn lên, loại khóa màn hình này nhất thời
không có biện pháp giải, lúc đang đợi đèn đỏ, một chiếc xe chở rác quay sang
bên cạnh xe taxi, Đỗ Long dùng tay ném điện thoại di động và bóp tiền lên phễu
nén của xe chở rác.

Tài xế dần dần khôi phục lại được sức lực, nhưng bị Thẩm Băng Thanh vặn ép
chặt hai tay lại ngồi quỳ xuống ghế. Giãy giụa vài cái nhưng kết quả đều bị
Thẩm Băng Thanh phản chế, làm cho tay của gã gần như muốn gãy rời, gã biết
không thể chống lại, chỉ có thể thở hổn hển chịu thua.

Đỗ Long quát lên hỏi:


  • Là ai phái mày tới?

Tài xế chỉ thở hổn hển không chịu nói, gã không lên tiếng cũng không kêu cứu.
Đỗ Long cười nhạt nói:


  • Mày không nói tao cũng biết, hôm đó mười tám đoàn gia nhập cổ phần chỉ có
    hai đoàn tới từ tỉnh Đài Loan, mà tập đoàn Đông Nam thực lực hùng hậu, không
    cần làm cái kiểu tiểu nhân như thế này, đoàn khác thì......

Tài xế quay đầu nói:


  • Tao không biết mày đang nói cái gì, tao chỉ là phụng mệnh đưa bọn mày tới
    nơi mà bọn mày muốn tới mà thôi.

Thẩm Băng Thanh vừa cười nhạt vừa nhấc tay lên một cái, nói:


  • Mày muốn tiễn bọn tao lên Tây Thiên à? Đột nhiên mang dao và đèn pin theo
    bên mình!

Tài xế giải thích, nói:


  • Không phải vậy đâu, tôi chỉ là theo thói quen mang đồ theo để phòng thân mà
    thôi, thật đó, tôi thật sự không có ác ý.

Đỗ Long cười nhạt nói:


  • Đúng vậy, mày tạm thời không có ác ý, đợi tới lúc điều tra rõ lai lịch của
    bọn tao, chúng mày sẽ không chút do dự mà xuống tay với bọn tao. Băng Thanh,
    thằng này vô dụng rồi, mở cửa ném trực tiếp xuống xe, đằng sau có xe đuổi tới
    rồi, chúng ta phải giảm trọng lượng hết mức.

Thẩm Băng Thanh mở cửa xe, nhìn ra bên ngoài, sau đó dùng chân đạp thằng đó
xuống xe một cái. Xe đi sau thấy vậy liền phanh gấp, còn Đỗ Long thì nhấn chân
ga một cái, xe taxi phi thật nhanh về phía trước.

Xe taxi ở trong dòng xe nhanh chóng vượt qua, Thẩm Băng Thanh nhanh chóng phát
hiện ra đằng sau có hai chiếc xe khả nghi đang chay theo, Thẩm Băng Thanh nói:


  • Xe của bọn chúng rất linh hoạt, chúng ta có lẽ không tránh được, làm sao
    bây giờ?

Đỗ Long mỉm cười nói:


  • Chúng ta là cảnh sát mà, ở trong địa bạn của chúng ta, chẳng có gì là khó
    với chúng ta.

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Anh định xử lý thế nào?

Đỗ Long nói:


  • Cậu lên lái xe, tôi gọi điện cái đã.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhanh chóng hoán đổi vị trí, nhân cơ hội, chiếc xe
đằng sau lại đuổi lên một chút, Thẩm Băng Thanh nhìn từ kính chiếu hậu thấy
đối phương đang lắp ống giảm thanh lên súng lục, cậu ta vội nói:


  • Anh phải nhanh lên, đối phương đã bỏ súng ra rồi.

Đỗ Long cười nói:


  • Không sao, cậu đừng để bọn chúng đuổi tới gần là được, chạy sang hướng công
    ty Quân Uy.

Thẩm Băng Thanh giật mình, Đỗ Long mà cũng phải mời chuyên gia xuất mã à.

Quả nhiên, Đỗ Long gọi một cú điện thoại cho Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân không
chút do dự nói:


  • Tôi chuẩn bị liền hai xe qua đó giúp các cậu, cầm cự nhé.

Đỗ Long nói:


  • Cẩn thận đừng để bại lộ. Tôi chỉ là không muốn làm to chuyện, nếu không
    cũng chẳng cần các cậu ra tay.


  • Cậu cứ nổ.


Hạ Hồng Quân nói.

Sau đó liền cúp điện thoại.


  • Tôi không khoác lác thật mà.

Đỗ Long nói:


  • Tôi có vài trăm cách có thể thoát khỏi bọn người phía sau, chẳng qua....Tôi
    thật sự không muốn làm lớn chuyện....

Đỗ Long vừa dứt lời, xe sau lưng đột nhiên tăng tốc, gạt hai chiếc xe con ra,
chỉ kém một chiếc xe là có thể đuổi kịp tới đằng sau Đỗ Long rồi.


  • Mẹ nó, bọn khốn khiếp này, rõ ràng ép tao ra tuyệt chiêu!

Đỗ Long mắng.


  • Tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu gì vậy?

Thẩm Băng Thanh hỏi.

Đỗ Long thở dài, từ trong túi quần lấy ra một thanh kẹo cao su, chậm rãi lật
ra, bên trong lộ ra thanh kẹo cao su một nửa thanh màu trắng, nửa thanh màu
xanh.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #529