Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long cười nói:
- Ông Vương tìm chúng tôi làm gì? Lẽ nào muốn hẹn chúng tôi tham gia hội chợ
mùa hè ở Myanma sao? Nói thật là chúng tôi đã rửa tay gác kiếm, không muốn
chơi loại trò chơi có tính kích thích như cược thạch này nữa rồi.
Vương Hằng Sinh cười nói:
- Hai vị thật sự dự định rút khỏi giới cược thạch sao? Đây có thể sẽ là điều
nuối tiếc nhất của giới cược thạch, phải biết là hiện giờ danh tiếng của Ngọc
Quan Âm đã ngang ngửa với Vua Phỉ Thúy rồi đó.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Những thứ hư danh đó làm có ý nghĩa gì chứ? Tôi còn muốn sống những ngày
bình yên.
Vương Hằng Sinh cười:
Không ngờ các cô cậu còn trẻ như vậy mà đã nghĩ rất thoáng, nhưng mà thế sự
khó đoán, không cứ là mình muốn thế nào liền như thế ấy được. Hội chợ mùa hè
tôi không có hứng thú lắm, nhưng hội chợ mùa thu thì có thể đi xem xem. Bởi vì
thông thường thì hội chợ mùa thu hàng năm đều là những hội chợ quan trọng
nhất, nguyên liệu thô được mang ra đấu giá sẽ nhiều hơn rất nhiều so với lúc
bình thường. Có không ít nguyên liệu thô quý hiếm sẽ được mang ra cạnh tranh,
cơ hội quan trọng như thế không dễ gì mà bỏ qua được.
Hội chợ mùa thu còn sớm, đến lúc đó hẵng nói.
Đỗ Long nói.
- Ông Vương tìm chúng tôi chắc không phải là vì mời chúng tôi tham gia hội
chợ mùa thu chứ?
Vương Hằng Sinh nói:
- Đây chi là một trong những mục đích của cuộc hẹn lần này. Ngoài ra… tôi
được người ta nhờ, muốn hỏi hai vị mấy việc. Đầu tiên, tôi muốn biết trong hội
chợ mùa xuân, hai vị có phải là nhằm vào Triệu Ngọc Hoa hay tập đoàn Thiên
Nguyên mà tham gia hay không?
Đỗ Long cười:
- Không phải, tất nhiên không phải, chúng tôi và tập đoàn Thiên Nguyên không
thù không oán, tại sao phải nhằm vào tập đoàn Thiên Nguyên chứ? Người tham gia
hội chợ Myanma ai không phải vì kiếm tiền chứ? Vì thù riêng mà chạy tới Myanma
tham gia hội chợ ư? Chùng tôi đâu phải là kẻ ngu.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Ông Vương, chẳng nhẽ Triệu Ngọc Hoa hoặc tập đoàn Thiên Nguyên cảm thấy
chúng tôi lập kế hoạch hãm hại bọn họ sao? Thật là buồn cười quá. Nếu chúng
tôi thật sự có ý hãm hại thì tập đoàn Thiên Nguyên cuối cùng mất không chỉ là
vài tỷ đâu.
Vương Hằng Sinh cười khổ:
- Tôi cũng biết cô cậu không thể nào có âm mưu như vậy, nhưng có một số người
cứ muốn nghĩ như vậy…
Đỗ Long nói:
- Những kẻ nhiều chuyện, mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói. Ông Vương
còn có vấn đề gì xin mời tiếp tục hỏi.
Vương Hằng Sinh nói:
- Quả thật có thể xem đây là một vấn đề. Thẩm tiểu thư hoặc có thể nói là Chu
tiên sinh đây có phải đã sớm đoán Tiêu Vương kia thực ra là già trái non hột
không?
Đỗ Long cười nói:
- Ông Vương có thể là một cao thủ trong nghề, thế nên ông chắc cũng đã nghe
đến nhàm tai câu nói “thần tiên cũng khó mà đoán được” rồi chứ? Nếu tôi có thể
nhìn ra được khối đá kia là thật hay giả thì tôi đã không để cho Thẩm Băng
Thanh giải ra rồi, việc này sẽ phá hủy hoàn toàn hình tượng Ngọc Mỹ Nhân mà.
Vương Hằng Sinh nói:
- Bây giờ là Ngọc Quan Âm rồi, mọi người đều nói lần giải thạch cuối cùng đó
và vận may của của Ngọc Mỹ Nhân không có quan hệ gì. Bởi vậy mọi người mới
phong tặng cho Thẩm tiểu thư làm Ngọc Quan Âm… Nói như vậy, Chu tiên sinh thừa
nhận chính mình đã chọn khối nguyên liệu thô đó, Thẩm tiểu thư chỉ là ngụy
trang sao?
Đỗ Long cười nói:
- Cúng không tính là ngụy trang gì, cô ấy thích cảm giác được vạn chúng nhìn
vào, tôi phải theo cô ấy mà chơi thôi.
Nói xong, Đỗ Long nắm tay Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh xấu hổ cúi đầu
xuống, Vương Hằng Sinh nhìn thấy bọn họ như vậy tự nhiên cười nói:
- Hai vị thật khiến cho người ta hâm mộ đấy... tôi còn có một câu hỏi, Chu
tiên sinh cuối cùng là họ Chu hay là họ Long hay là một họ khác? Tôi từng gặp
một thanh niên trẻ tuổi ở ngoài khu buôn bán tại thành phố Thụy Bảo, cậu ta
cũng thích mang kính râm, hơn nữa ngũ quan trên mặt rất giống Chu tiên sinh.
Còn có... Thẩm tiểu thư mà lần đầu tiên tôi gặp và lần thứ hai ở Myanma hình
như không giống nhau… Chu tiên sinh, cậu phải biết rằng những người hay nhìn
những tảng đá như chúng tôi đây, ai nấy đều có thể phân biệt được những đặc
điểm giống và khác nhau trên mỗi một tảng đá. Nhìn người cũng không khác những
quy tắc ấy lắm…
Đỗ Long cười nói:
Ông Vương thật là tinh mắt như thần, không sai, tôi là Chu Dịch Thăng, cũng
là Long Minh Triết. Ông Vương lần đầu gặp Thẩm Băng Thanh cũng là tôi đóng giả
đấy, lúc đó chúng tôi đang thi hành một nhiệm vụ đặc biêt…
A Triết, cậu sao lại đem hết bí mật nói ra hết thế!
Thẩm Băng Thanh theo kế hoạch định sẵn liền giả vờ ngăn lại, nói.
Đỗ Long nói:
- Tôi tin ông Vương sẽ không nói ra ngoài đâu, huống chi điều này cũng không
coi là bí mật gì.
Vương Hằng Sinh nói:
- Bí mật của cô cậu không cần nói cho tôi. Tôi nói ra ở đây chỉ là muốn nói
với cô cậu, tôi vẫn chưa hồ đồ đến mức nam nữ cũng không phân biệt được.
Thẩm Băng Thanh mặt nóng ran, Đỗ Long lại cười:
- Ông Vương đúng là mắt thần, tự nhiên không giấu nổi ông. Ông Vương, nói
thật với ông, chúng tôi là thành viên của một cơ quan bí mật trong chính phủ,
lần trước tham gia hội chợ ở Myanma vì cơ quan của chúng tôi phải thực hiện
công tác, chúng tôi sẽ không tham gia hội chợ Myanma nữa đâu. Nếu ông đến tìm
chúng tôi vì mục đích này thì chúng tôi đành phải nói lời xin lỗi rồi.
Vương Hằng Sinh nói:
- Cậu Long, dựa vào năng lực của cậu, không đi tham gia hội chợ Myanma thì
thật là đáng tiếc, nhưng tôi sẽ không ép cậu. Chỉ cần cậu đổi ý, tôi có thể
lập tức sắp xếp giúp cậu, bảo đảm sự an toàn và bí mật cho hai người. Có người
đồng ý mời cậu rời núi để chọn nguyên liệu thô, lợi nhuận chia 3-7, còn tôi
chủ yếu phụ trách giai đoạn sau xử lý và chế tác.
Đỗ Long nói:
Vương Hằng Sinh trả lời:
- Không, ông ấy chiếm bảy phần…
Đỗ Long cười nói:
- Vậy không cần bàn nữa, tài chính lần trước của chúng tôi không đủ, tìm Lâm
Nhã Hân làm đối tác cũng là bất đắc dĩ. Hiện giờ tài chính của chúng tôi đầy
đủ, nếu đi tham gia hội chợ cũng là tự mình đi, tại sao vô duyên vô cớ phải
chia phần cho người khác nhiều như thế?
Vương Hằng Sinh nói:
- Bởi vì bọn họ là người bỏ tiền, mạo hiểm rất lớn. Cậu thì không hề có chút
mạo hiểm nào, ba phần lợi nhuận đã là rất nhiều rồi.
Đỗ Long lắc đầu:
- Tôi vẫn không có chút hứng thú nào, ông Vương, xem ra chỉ có thể để ông
thất vọng rồi.
Trên mặt Vương Hằng Sinh quả nhiên lộ vẻ thất vọng vô cùng, ông ta thở dài
nói:
- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể cưỡng ép được. Vậy
thì… coi như xong, hai người có thể đi rồi.
Ông Vương không ngờ lại không mời họ ở lại ăn cơm, xem ra đúng là hết sức thất
vọng rồi. Đỗ Long nói:
- Ông Vương, tôi lắm miệng hỏi một câu, là tập đoàn Thiên Nguyên mời ông đến
làm thuyết khách phải không?
Vương Hằng Sinh lắc đầu:
Đỗ Long nói:
- Ông Vương, vậy chúng tôi đi trước.
Vương Hằng Sinh nói:
- Đi đi, lúc về cẩn thận chút, gần đây có không ít người theo dõi tôi… Nếu để
bọn họ phát hiện ra hai người… dù ít dù nhiều cũng đều là phiến toái…
Đỗ Long cười nói:
- Cảm ơn ông Vương đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ cẩn thận.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh rời khỏi phòng. Lúc tiến vào thang máy, Đỗ Long đột
nhiên nói nhỏ với Thẩm Băng Thanh:
- Có người đang theo dõi chúng ta.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Sao tôi lại không phát hiện gì cả?
Đỗ Long nói:
- Cậu có để ý bà thím đang dọn vệ sinh đằng kia không? Cậu còn cười với bà ấy
đấy. Lúc chúng ta lên đây bà ấy đang quét dọn hành lang bên trái, lúc về thì
bà ta quét dọn hành lang bên phải. Nhìn thì có vẻ không có gì không bình
thường, nhưng hành lang bên trái đã được bà ta dọn qua rồi mà vẫn còn đầy rác
rưởi, dơ bẩn, hiển nhiên bà ta chỉ quét chơi chơi, không biết chừng nội dung
câu chuyện chúng ta nói với ông Vương đã bị bà ta nghe hết rồi.
Thẩm Băng Thanh chỉ lo chú ý để mình không bị trẹo chân nên không hề chú ý đến
những thứ này, anh ta nói:
- Hay là… bà kia là người của ông Vương?