Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long cười nói:
- Đại chủ trì, tôi đang muốn gọi điện cảm ơn cô đây.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Anh thật biết nói đùa, tôi mới phải là người nói câu đó, anh không trách
tôi trút giận lên tôi là may lắm rồi…ồ, anh mua nhiều đồ phụ nữ thế, mua cho
bạn gái sao? Không nhìn ra đó, không ngờ cậu lại đa tình và hào phóng như vậy…
Ánh mắt hoài nghi của Hàn Ỷ Huyên nhìn về phía Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:
- Tôi có thể hiểu là đại chủ trì của chúng ta đang ghen tỵ không nhỉ? Tôi đầu
tư buôn bán cổ phiếu lời ít tiền, chứ không chỉ dựa vào một ít tiền lương này
thì có nước chết đói..
Hàn Ỷ Huyên bỏ qua vấn đề chính, rồi ngạc nhiên hỏi:
- Đầu tư cổ phiếu sao? Không phải có quy định cán bộ không thể đầu tư cổ
phiếu đấy sao?
Đỗ Long nói:
- Cán bộ nhà nước thì không cần ăn cơm à, hơn nữa tôi chỉ là một cán bộ quèn,
hình như là quy định cấp Cục trở lên mới không thể đầu tư cổ phiếu? Tôi còn
trẻ, không nhân cơ hội kiếm thêm một ít, lẽ nào về sau lại phải dựa vào tham ô
mà sống hay sao?
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Anh thật đúng là rất thẳng thắn, quả nhiên không có bộ dạng cán bộ tí nào.
Thế anh không sợ chút tiền vốn kia của mình thua sạch sao?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này thì không liên quan đến đại chủ trì, tôi tự có cách chắc chắn kiếm
nhiều thua ít. Tôi còn có việc, nếu đại chủ trì không có gì chỉ bảo thì…
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Anh đợi chút, Đỗ Long, nghe nói anh đã bị điều tới châu Đức Hồng, bây giờ
tình hình thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng tạm ổn, bây giờ là đồn trưởng đồn công an rồi, cấp bậc phó phòng, miễn
cưỡng coi như là cán bộ.
Hàn Ỷ Huyên cười:
- Chúc mừng, chúc mừng. Là thế này, đài truyền hình của chúng tôi gần đây có
thể sẽ triển khai một cuộc thi sưu tầm dân ca toàn tỉnh. Hành động sưu tầm dân
ca lần này mục đích chủ yếu là vì tuyên truyền văn hóa du lịch cho tỉnh Thiên
Nam chúng ta. Tôi rút thăm vừa may rút được châu Đức Hồng, do đó muốn tìm cậu
tìm hiểu một chút tình hình ở châu Đức Hồng.
Đỗ Long cười nói:
- Châu Đức Hồng là một nơi tuyệt đẹp, nhưng muốn nói là hiểu rõ thì tôi mới
đến được ba bốn tháng, còn lâu mới có thể nói hiểu rõ được. Hay là tôi giới
thiệu cho chị một người đẹp, cô ta là người sinh ra ở châu Đức Hồng, hơn nữa
còn là bí thư thành ủy của thành phố Thụy Bảo, cô ta nhất định sẽ cho chị một
đáp án hoàn hảo nhất.
Hàn Ỷ Huyên nhướng mày nói:
- Thế sao? Cô ta bây giờ đang ở thành phố Ngọc Mnh à? Nếu gọi điện thoại
phỏng vấn có thể hiệu quả không đủ tốt.
Đỗ Long cười:
- Vừa rồi ở bãi đỗ xe chị chắc là đã gặp qua cô ta rồi, chính là cô gái cuối
cùng kéo tôi đi ấy. Đưa điện thoại của chị đây, tôi gọi điện cho cô ta hỏi
xem.
Hàn Ỷ Huyên đưa điện thoại cho Đỗ Long, cũng tò mò nhìn Đỗ Long. Vừa nãy ở bãi
đỗ xe, cô có chút nhạy cảm với người đẹp và cô phóng viên, chăm chú quan sát
cô người đẹp kia kéo Đỗ Long đi. Mặc dù cảm thấy không giống bình thường lắm
nhưng không ngờ người ta lại đường đường là bí thư thành ủy. Cô rất hiểu con
người Đỗ Long, một đồn trưởng công an, một bí thư thành ủy…Đỗ Long thật đúng
là người có khả năng mà người khác không thể có.
Di động Đỗ Long bỗng nhiên vang lên, sau đó lại tắt. Đỗ Long lấy điện thoại
mình ra, mở danh bạ, Hàn Ỷ Huyên bất giác tỉnh ngộ, cô nói:
- Anh… cái anh này, số máy tôi vừa gọi là số của anh phải không!
Đỗ Long cười nói:
- Thuận tay bấm lộn, gọi nhầm số rồi…
Hàn Ỷ Huyên tức muốn bóp chết Đỗ Long. Cô ta là chù trì kiêm phóng viên, số
điện thoại không phải là bí mật gì. Nếu Đỗ Long muốn có thì chỉ cần nói một
tiếng là được, không ngờ hắn dùng biện pháp này, còn nói là gọi nhầm, thật là
tên khốn nạn!
- Không phải trước kia anh có số điện thoại của tôi sao?
Hàn Ỷ Huyên nhớ lại một việc, kỳ quái hỏi.
Đỗ Long nói:
- Điện thoại tôi hỏng mấy lần rồi, có một vài số điện thoại lưu trong máy nên
làm mất không ít số… A lô, bí thư Đường phải không ạ? Tôi là Đỗ Long. Đài
truyền hình Thiên Nam có tổ chức hoạt động sưu tầm dân ca, đại chủ trì Hàn Ỷ
Huyên của “Bản tin hàng tuần” muốn hiểu rõ về văn hóa, du lịch và con người ở
châu Đức Hồng… Bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh tôi… vâng… được… chị tự nói với
chị ấy nhé.
Đỗ Long đưa điện thoại cho Hàn Ỷ Huyên. Hàn Ỷ Huyên trừng mắt nhìn hắn, đi đến
một bên nói chuyện với Đường Lệ Phượng. Một lúc sau, Hàn Ỷ Huyên đi đến, nói
với Đỗ Long:
- Bí thư Đường bảo cậu đưa tôi đi.
Tay Đỗ Long giơ lên, chỉ chỉ nơi nào đó, nói:
- Ở phòng 806, dựa vào thân phận đại chủ trì của cô thì vào đấy hẳn là không
thành vấn đề chứ? Nếu không thì tôi cho cô mượn tạm tấm thẻ vàng để dùng?
Đỗ Long lấy ra tấm thẻ vàng vừa có, trong ánh mắt của Hàn Ỷ Huyên lóe lên một
chút ngạc nhiên, cô nói:
- Từ đâu mà cậu lại có loại thẻ vàng này, thật là không gặp ba ngày mà đã
phải rửa mắt mà nhìn rồi. Mặc dù anh nói thế nhưng tôi đi đến tầng tám cũng
không cần dùng tới tấm thẻ vàng của anh đâu, cảm ơn nhé.
Đỗ Long vẫy tay với cô, Hàn Ỷ Huyên liền quay người đi. Đỗ Long lại ngẩng đầu,
vẫy tay với camera theo dõi, sau đó bước đi.
Thiệu Na quả nhiên vẫn đang nhìn hắn, nhìn thấy bóng hắn rời đi, Thiệu Na bỗng
không biết nên khóc hay cười, có chút nhẹ nhàng, có chút xuất thần…
Đỗ Long sau khi rời đi mới gọi điện cho Mã Quang Minh, nói mình có việc phải
đi trước. Mã Quang Minh không còn cách nào với hắn, chỉ đành mặc hắn cuốn xéo.
Sáng hôm sau, Mã Quang Minh dẫn đội trở về châu Đức Hồng. Đường Lệ Phượng cũng
vì hoạt động sưu tầm dân ca của Hàn Ỷ Huyên mà nán lại, còn Đỗ Long thì còn
việc phải làm cho nên vẫn lưu lại ở thành phố Ngọc Minh chưa đi.
- Băng Thanh, dậy đi, cậu xem tôi chuẩn bị cho cậu cái gì này?
Đỗ Long đến đầu giường của Thẩm Băng Thanh, lắc lắc bả vai thúc giục Thẩm Băng
Thanh dậy.
Từ sau đêm nói rõ ràng mọi chuyện, Thẩm Băng Thanh lúc ngủ không thèm đóng
cửa. Thẩm Băng Thanh miễn cưỡng mở mắt ra nói:
- Mấy giờ rồi, sao tôi vẫn còn buồn ngủ thế này?
Đỗ Long nói:
- Tám giờ rồi, gần đây cậu ngủ khá thật, có lẽ là do vừa mới bắt đầu luyện
công, chỉ cần dậy là sẽ không cảm thấy buồn ngủ nữa, dậy đi, câu xem tôi chuẩn
bị cho cậu cái gì này?
Thoáng cái Đỗ Long cầm một cái váy giơ lên trước mặt Thẩm Băng Thanh. Thẩm
Băng Thanh nhướng mày nói:
- Váy ư? Cậu lại muốn đùa tôi à?
Đỗ Long thở dài:
Tôi giúp cậu chọn rất kỹ rồi đấy, cậu không thích thì thôi vậy, ôi, xem ra
tôi chỉ có thể một mình đi gặp ông Vương thôi…
Đi gặp ông Vương?
Thẩm Băng Thanh sực tỉnh, anh ta nói:
- Theo kế hoạch của cậu, chúng ta nên hoàn toàn biến mất mới đúng, sao lại
còn phải đi gặp Vương Hằng Sinh?
Đỗ Long nói:
- Thân phận của chúng ta là giả, muốn trốn thì rất đơn giản, nhưng thân phận
của chị Hân lại là thật. Việc gì nên đến thì trước sau cũng sẽ đến, không bằng
chủ động đối mặt, ít nhất quyền chủ động vẫn nằm chặt trong tay chúng ta.
Thẩm Băng Thanh nói:
Cậu nói thế nào cũng có lý, ra ngoài nhanh đi, tôi phải dậy rồi.
Ha ha, cũng không phải là chưa thấy qua… Được rồi, tôi ra ngoài hóa trang
trước, sau khi cậu rửa mặt xong thì mặc bộ đồ tôi đã chuẩn bị, rồi tôi sẽ
trang điểm cho cậu. Chúng ta phải đi gặp ông Vương rồi.
Đỗ Long nói xong liền đi ra ngoài.
Thẩm Băng Thanh ngồi dậy, nhìn quần áo và đồ trang sức đặt ở đầu giường. Trên
mặt đất còn có một hộp đựng giày, ánh mắt Thẩm Băng Thanh rất phức tạp…
Rất nhanh đã tới mười hai giờ trưa, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh giả gái đi đến
khách sạn Thế Kỷ, bọn họ đi bằng taxi đến.
Đi lại bằng đôi giày cao gót khiến cho Thẩm Băng Thanh cảm thấy không quen,
lúc đi không ít thì nhiều phải dựa lên người Đỗ Long để tránh chân nọ xọ chân
kia mà ngã sấp xuống.
Lúc Đỗ Long bước vào căn phòng đã hẹn trước với Vương Hằng Sinh, đã thấy Vương
Hằng Sinh ngồi ở đó chờ. Thấy hai người tiến vào, hai mắt Vương Hằng Sinh lập
tức sáng ngời, ông đứng dậy chào nói:
- Chu tiên sinh, Thẩm tiểu thư, lâu quá rồi, hai người thật đúng là không dễ
gặp mà.