Người đăng: tuanh.kst@
Hồ Hiểu Đông sáng sớm thức dậy nhìn thấy Đỗ Long vô cùng vui sướng, luôn miệng
gọi bố bố, tiểu tử này mấy tháng gần đây cao lớn không ít. Sau khi Đỗ Long dạy
cậu mấy chiêu võ đánh nhau, trong trường không có ai dám bắt nạt cậu nữa.
Đỗ Long sau khi cùng Lâm Nhã Hân đưa Hồ Hiểu Đông đến trường, liền chạy tới
khu vực khai phá mới của ngoại ô phía tây. Ngày cuối rồi, thế nào cũng phải
đứng vững cương vị cuối cùng này.
Châu Đức Hồng hiện giờ mời chào đầu tư đã đạt ba tỷ, vượt xa với tính toán ban
đầu của mọi người, bởi vậy tất cả mọi người đều không có bất kỳ áp lực nào.
Tuy nhiên vận may của Châu Đức Hồng rõ ràng chưa kết thúc, ngày cuối cùng này
các thương gia lớn nhỏ kéo tới hội nghị của Châu Đức Hồng đàm phán đầu tư còn
nhiều hơn so với hai ngày trước. Những nhà đầu tư đang do dự này vẫn đang cố
gắng tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Buổi chiều Tô Linh Vân lững thững tới muộn, đã quyết định kế hoạch quyên tặng
ba triệu cho mười lăm trẻ tiểu học hoàn cảnh khó khăn. Mã Quang Minh mời cô
tham gia hội nghị thu hút đầu tư do Châu Đức Hồng tổ chức vào tháng 7. Lâm Nhã
Hân không nhận lời nhưng cũng không từ chối, cô tạm biệt Đỗ Long rồi nhẹ nhàng
bước đi.
Đỗ Long có phần mất mát, nhưng cũng không có cách nào. Sau đó hắn nhận điện
thoại Lâm Nhã Hân gọi đến, nói cô và Tô Linh Vân đã hẹn rồi, sáng ngày mai lão
Vương muốn gặp Đỗ Long tại khách sạn Thế Kỷ.
Đỗ Long nói:
Tối nay nhất định là liên hoan mừng công lớn, vì vậy Đỗ Long đã tính trước xin
nghỉ phép rồi. Quả nhiên buổi chiều khi hội mời chào đầu tư sắp kết thúc, Châu
Đức Hồng lại đàm phán được mấy khoản đầu tư. Chỉ trong vài ngày tổng số đầu tư
mời chào đạt được bốn tỷ. Đây là thành tích rất khó đạt được, tất nhiên sẽ
phải ăn mừng to một chút.
Nhưng mà khách sạn Thế Kỷ ăn mấy ngày liên tục, mọi người đều chán ngấy cả
rồi. Hơn nữa món ăn ở đó nói thực hương vị cũng không có gì đặc biệt, thế là
có người đề xuất phải đổi địa điểm. Đỗ Long liền đề nghị tới Câu lạc bộ giải
trí Hạo Thiên, nơi đó Mã Quang Minh cũng biết, trước đây tiếp đãi khách đã tới
mấy lần. Y biết ở đó giá cả rất cao, nhưng cao cũng có thể cao bằng 4 tỷ đầu
tư không? Mã Quang Minh nhìn ánh mắt đầy mong chờ của mọi người liền vung tay
lên, nói:
Mọi người ầm ầm đồng ý, một chiếc xe khách lớn thêm một chiếc xe cảnh sát
thẳng tiến về Câu lạc bộ Hạo Thiên. Giữa đường đi, một đội xe hạng sang lướt
qua. Đỗ Long từ bên trong nhìn thấy rõ chiếc xe Mã Quang Minh từng lái, hắn
cười nói:
Mã Quang Minh không cần suy nghĩ nói:
Đỗ Long ồ địa một tiếng, hỏi:
Mã Quang Minh cười nhạt một cái, nói:
Hoặc là bán làm xe buýt công cộng hoặc là chuyển cho đơn vị liên quan cần
tới, đơn giản như vậy.
Như vậy chẳng phải là rất lãng phí ư?
Đỗ Long nói.
Mã Quang Minh quay sang Đường Lệ Phường phía tay lái phụ nói:
Đường Lệ Phượng bỗng chốc nói:
Là xe mới, văn phòng phân cho. Lãnh đạo cấp một thành phố chỉ cần công tác
cí biến động, thông thường xe sẽ thay đổi. Một mạch có thể đổi vài chiếc xe,
tiêu vài triệu. Tôi đã từng đề xuất ý kiến phản đối nhưng giống như anh Mã
nói, bọn họ bảo đây là quy tắc. Nếu như tôi không thay những người khác cũng
không tiện thay. Mọi người trong công việc tâm lý khó tránh khỏi sẽ nảy sinh
vướng mắc. Vì vậy cuối cũng phải đồng ý, xe cũ cũng dùng mấy năm rồi. Đặc biệt
là xe của Bí thư cũ, ông ấy tuổi cũng cao rồi, rất ít xuống thị sát, chiếc xe
đó vẫn còn rất mới.
Hóa ra là vậy… chú Mã, anh đi xe Châu Đức Hồng phân cho cũng là mới nhỉ?
Đỗ Long cười nói.
Mã Quang Minh ừ một tiếng, nói:
Đỗ Long đương nhiên nhớ rõ, Đường Lệ Phượng cũng nhớ rất rõ, hai người gật gật
đầu, nói:
Tới Trung tâm câu lạc bộ, bảo vệ bãi xe lại không cho hai chiếc xe khách vào.
Nói cái gì, ở đây là nơi cho tầng lớp cao cấp tới vui chơi, người tố chất thấp
không có tư cách vào. Nếu không nhỡ quấy nhiễu khách quý thì làm thế nào? Hơn
nữa xe khách rất chiếm chỗ, bãi xe của họ căn bản không có dự bị vị trí cho xe
lớn như vậy.
Mọi người liền giống như bị dội chậu nước phủ đầu, Đỗ Long và Mã Quang Minh,
Đường Lệ Phượng nhìn nhau. Mã Quang Minh trong lòng kêu lên một tiếng đau đớn,
nhất định là tên tiểu nhân Hoàng Vĩnh Cường cố ý dặn dò, dùng lũ tiểu nhân này
để làm nhục bọn họ.
Đỗ Long và Mã Quang Minh cùng nói. Mã Quang Minh nhìn Đỗ Long một cái, nói:
Đỗ Long nhíu nhíu mày, xoay người bốc nắm đấm tiến về phía cái tên bảo vệ đáng
ghét, khó ưa đang lải nhải không ngừng kia.
Mã Quang Minh biết Đỗ Long mưu mô nhiều, cho nên không cản lại. Đường Lệ
Phượng lại lo Đỗ Long gây chuyện, cô vội vàng kéo tay Đỗ Long, nói:
Đỗ Long nói:
Tên bảo vệ kia còn chảnh hơn Đỗ Long, gã khinh miệt ngẩng đầu nhìn Đỗ Long,
nói:
Đỗ Long tức điên người, hắn phẫn nộ nhìn đối phương, thấp giọng uy hiếp:
Bảo vệ không nhận ra Cảnh quan Đỗ tiếng tăm lừng lẫy, gã phì một cái, nhổ nước
bọt lên quần Đỗ Long, nói:
Nhãi ranh khoác lác này, để tao xem mày có thể làm gì được tao!
Đỗ Long, đừng.
Đường Lệ Phượng thấy thế vội vàng muốn Đỗ Long quay về phía sau, Đỗ Long đích
thị nổi giận. Mặc dù bị Đường Lệ Phượng nắm chặt lấy tay phải, nhưng tay trái
hắn lại không chút do dự vung ra, một cú đánh lên cằm tên kia, đánh đến hai
mắt y nổ đom đóm, một cước đá trúng bụng gã. Thân thể tên bảo vệ xui xẻo kia
bay ra hai mét, sau đó mông rơi xuống đất trước, trượt ra mấy mét ở bãi xe.
Đỗ Long quẳng tay Đường Lệ Phường đang ôm ra, bước nhanh đến phía trước, lại
đá hai đá lên người tên bảo vệ xui xẻo đang đau như con tôm luộc, sau đó túm
lấy cổ áo gã ném sang một bên. Tên bảo vệ khác của bãi xe thổi còi, cầm gậy
bóng chày lao tới, xoay tròn rồi đánh vào giữa lưng Đỗ Long. Rất nhiều người
kinh hãi hét lên, tiếng hét cẩn thận Đường Lệ Phượng la lên càng rõ ràng.
Đỗ Long xoay người, vươn tay bắt lấy cái gậy bóng chày kia, hắn ra sức túm lấy
cây gậy, ngửa nắm đấm quát tên bảo vệ kia: