Thiện Giải Nhân Ý (*)


Người đăng: tuanh.kst@

Thấy Đường Lệ Phượng kiên quyết không chịu vén quần áo, Đỗ Long đành thở dài
nói:


  • Được rồi, tôi đành phải cực nhọc một chút vậy…

Đỗ Long tiếp tục mát xa, tay của hắn vẫn coi như phép tắc. Tuy nhiên Đường Lệ
Phượng lại không dám có chút lơi lỏng, dần dần cô cảm nhận được bụng dưới ấm
áp dễ chịu, cơn buồn ngủ lại tiếp tục không thể kìm chế dâng lên.

Ngay lúc hai mí mắt Đường Lệ Phượng bắt đầu đánh nhau, cô bỗng nhiên cảm thấy
có mọt giọt chất lỏng rớt trên áo, nhanh chóng thấm ướt một vùng nhỏ. Đường Lệ
Phượng mở to mắt vừa đúng lúc nhìn thấy một giọt nước từ trên mặt Đỗ Long rơi
xuống.


  • Cậu ta khóc sao?

Đường Lệ Phượng nghi ngờ mở to hai mắt, sau đó nhìn kĩ một chút chỉ thấy Đỗ
Long đầu đầm đìa mồ hôi, chất lỏng rơi trên áo cô không phải là nước mắt mà là
giọt mồ hôi đã hội tụ lại.


  • Xin lỗi, tôi không phải cố ý…

Đỗ Long giơ tay lau mồ hôi. Đường Lệ Phượng ngược lại không trách hắn, ở trong
phòng điều hòa mà có thể mệt đến như vậy, Đường Lệ Phượng cũng không nỡ trách
hắn.


  • Mệt thế sao?

Đường Lệ Phượng trái lại có chút áy náy, Đỗ Long đang trị bệnh cho cô mà.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:


  • Khí của tôi còn tương đối yếu, cách một lớp áo có khác gì cách một ngọn
    núi, đại đa số khí trong quá trình xuyên thấu áo bị tiêu hao hết.

Đường Lệ Phượng do dự, cô thực thực ra khá khéo hiểu lòng người, Đỗ Long vì
trị bệnh cho cô mà mệt đến như thế…

Đàn ông ai mà không háo sắc? Đỗ Long hắn không thừa lúc mình ngủ ức hiếp mình
đã là hiếm thấy rồi, coi như cổ vũ hắn… không… là trả thù thao… cũng không
đúng…. Đường Lệ Phượng suy nghĩ lung tung một hồi, nhìn dáng vẻ Đỗ Long đầu
đẫm mồ hôi, lòng liền mềm yếu.


  • Cậu nghỉ một chút đã.

Đường Lệ Phượng khuyên nhủ.


  • Không thể ngắt quãng, nếu ngắt quãng thì khí đang chạy trong mạch chị sẽ
    tiêu biến, lại phải bắt đầu lại sẽ mệt chết đấy.

Đỗ Long nói.

Đường Lệ Phượng ngẫm lại đúng là cái lý kia, cô chần chừ một chút, cuối cùng
nhỏ giọng thỏ thẻ nói:


  • Vậy cậu … hãy vén áo tôi lên đi.

Nói xong Đường Lệ Phượng liền đỏ mặt nhắm chặt mắt lại, một cô gái chính thống
nói ra những lời này thật sự là rất xấu hổ.

Đỗ Long thích nhất là xem bộ dạng ngượng ngùng của người đẹp, thấy thế hắn cố
ngập ngùng nói:


  • Thế này… không được tốt lắm….

Đường Lệ Phượng với cái khí ấy, trong lòng cô nghĩ tôi đã nhượng bộ như vậy mà
tiểu tử cậu còn làm khó, chẳng nhẽ cậu cho rằng tôi muốn như thế sao?


  • Chị đã khăng khăng như thế … vậy…. tôi sẽ….

Bộ dạng Đỗ Long lề mà lề khiến Đường Lệ Phượng nhịn không được. Cô lộ ra vẻ
quyết đoán của nhân vật số một, vén áo của mình lên lộ ra cái bụng trắng như
tuyết, nói:


  • Được rồi, ít nói nhảm thôi, còn dài dòng tôi đá cậu ra ngoài đó.

Đỗ Long lén lút nuốt nước miếng một cái, sau đó mát xa cẩn thận cho Đường Lệ
Phượng. Đường Lệ Phượng cảm giác tay của Đỗ Long trực tiếp mát xa trên cái
bụng mềm mại của mình, cái cảm giác đó so với cách qua lớp áo thật không thể
so sánh. Đúng lúc tim Đường Lệ Phượng liên hồi nhảy thì cô cảm nhận bụng dưới
rõ ràng nóng lên, xem ra Đỗ Long nói không sai. Cách lớp áo hiệu quả thật sự
kém rất nhiều, hơn nữa còn sẽ khiến bác sỹ cực kỳ mệt.

Đường Lệ Phượng nhắm chặt mắt lại không nhìn thấy nụ cười tinh quái lộ ra trên
mặt Đỗ Long. Cách lớp áo quả thật hiệu quả sẽ suy giảm, nhưng tuyệt đối biểu
hiện ra ngoài không lớn như vậy, cũng không mệt như thế, tất cả đều là mưu kế
mà Đỗ Long cố ý sắp đặt, quả nhiên khiến Đường Lệ Phượng đưa ra phán đoán sai
lầm, ngoan ngoãn tự vén áo lên. Đỗ Long tính lần sau phải khiến cho Đường Lệ
Phượng tự động cởi hết quần áo ngủ, còn về nội y thì dường như chỉ dựa vào cớ
mát xa rất khó để chính chị ta tự cởi, vẫn nên nghĩ cách khác.

Đường Lệ Phượng rất căng thẳng nhưng trong lòng cô hiện lên cảm giác kỳ kỳ. Đỗ
Long mát xa rất thoải mái, đây là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện để cho
đàn ông tiếp xúc cơ thể ngoại trừ tay. Ngoài cái ma quỷ đáng sợ kia không có
người đàn ông thứ hai tiếp xúc mình thân mật như Đỗ Long.

Suy nghĩ miên man, cảm giác ấm ấm đó theo khí huyết thông mở. Đầu óc Đường Lệ
Phượng dần dần trở nên mơ hồ, hai mắt nhắm chặt từ từ trở nên thong thả nhưng
lại không mở ra, Đường Lệ Phượng lại bình thản ngủ thiếp đi.

Đỗ Long giống như lần trước mát xa cho Đường Lệ Phượng, đương nhiên trong lần
này hắn không tránh khỏi ăn chút đậu phụ miễn phí, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Khi Đỗ Long từ phòng Đường Lệ Phượng đi ra, trong hành lang không có ai. Nhưng
khi chuẩn bị khép cửa bước đi thì một cánh cửa phòng cách đó đột nhiên mở ra,
một cán bộ cơ sở Châu Đức Hồng nói chuyện đi ra, đột nhiên thấy Đỗ Long đứng ở
của phòng Đường Lệ Phượng, y sửng sốt một chút rồi nói:


  • Đỗ Long, cậu không phải đã đi rồi sao? Cậu tìm Bí thư Đường a? Bí thư Đường
    mấy ngày nay ngủ rất sớm, có thể đã nghỉ rồi.

Đỗ Long nói:


  • Vậy sao? Tôi có chút chuyện muốn báo cáo với Bí thư Đường, Bí thư Đường đã
    nghỉ rồi, vậy ngày mai nói sau, cám ơn!

Đỗ Long nói xong liền bước đi, người kia nghi hoặc nhìn bóng lưng Đỗ Long,
trong lòng đột nhiên động một cái, sau đó y khẩn trương hướng về phía lối đi
nhỏ nhìn hai cái rồi vội vàng chuồn về phòng của mình.

Đỗ Long quay về nhà Lâm Nhã Hân, bước vào phòng ngủ của cô. Cô ta liền nhoài
người lên bò về phía Đỗ Long, miệng ngậm lấy roi da, cái hông hướng về Đỗ Long
lắc lắc. Đỗ Long cầm roi da quất nhẹ lên người cô một cái, sau đó nâng cằm của
cô lên, cười nói:


  • Nhớ ta không? Hân nô ngoan của ta….

Lâm Nhã Hân gật gật đầu, Đỗ Long vỗ vỗ nhẹ lên đầu của cô, nói:


  • Vậy chúng ta còn chờ gì nữa...

Sau hồi đại chiến hả hê Đỗ Long và Lâm Nhã Hân ôm nhau nằm trên giường, Đỗ
Long đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Nhã Hân đột nhiên nói:


  • Chủ nhân, Tô Linh Vân muốn gặp Băng Thanh.

-Vì sao?

Đỗ Long hỏi.

Lâm Nhã Hân nói:


  • Hình như là lão Vương muốn gặp cậu ta.

Đỗ Long nói:


  • Lão Vương? Lão Vương không phải dễ lừa đâu, người lão muốn gặp là anh,
    chẳng lẽ hắn muốn mời anh tham gia hội đấu giá công khai mùa hè tại Myanma
    thay bọn họ chọn nguyên thạch ư? Điều này không thể nào!

Lâm Nhã Hân nói:


  • Gặp mặt cũng không sao? Xem xem lão ta muốn làm gì cũng tốt.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói:


  • Được, nhưng anh chỉ một mình gặp lão thôi, để Tô Linh Vân bố trí thời gian.

Lâm Nhã Hân ừ một tiếng, lại nói:


  • Chủ nhân, Bí thư Thành ủy Đường Lệ Phượng của thành phố Thụy Bảo đồng ý sớm
    giải quyết vấn đề đầu tư ở xã Mãnh Tú của chúng ta, nhưng em cảm thấy lời hứa
    của chị ta không đáng tin, chí ít việc nộp vũ khí chị ta cũng không làm được,
    đến Mã Quang Minh đều nói khả năng không lớn. Em nghĩ chúng ta có lẽ nên từ bỏ
    kế hoạch cải tiến tổng thể xã Mãnh Tú, sửa đường cho tốt, khai thác quặng Phỉ
    Thúy là xong việc.

Đỗ Long nói:


  • Chị ta không làm được không có nghĩa là anh cũng làm không được, anh không
    phải đã nói rồi sao? Chuyện nộp vũ khí anh đã thu xếp, đợi xem kết quả cuối
    cùng thế nào, thật sự không được thì sẽ làm theo như em nói, dù sao xã Mãnh Tú
    anh cũng chán ngán rồi, khi đường sửa xong anh sẽ đi.


  • Chủ nhân tính quay lại thành phố Ngọc Minh sao?


Lâm Nhã Hân vui vẻ nói.

Đỗ Long lắc đầu nói:


  • Tạm thời vẫn chưa muốn trở về, có lẽ anh sẽ điều tới thành phố Thụy Bảo,
    cũng có lẽ sẽ điều về thành phố Lỗ Tây, xem tình hình….

(*) Thiện giải nhân y: Giỏi trong việc cởi quần áo của người khác


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #520