Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long dừng một chút, rồi thành khẩn nói:
Về hành động thân mật đó, có thể thành thật nói với cậu rằng, thực sự tôi
có chút không kìm nổi lòng. Sau khi cậu thay trang phục quả thực rất đẹp, đến
chị Hân cũng không sánh bằng, cho dù so sánh với Tô Linh Vân cũng không thua
kém. Băng Thanh, hãy tin tôi. Tôi chưa bao giờ khinh thường cậu, thậm chí
thường thấy đắc chí vì cậu thầm mến tôi.
Đủ rồi!
Thẩm Băng Thanh đau khổ nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long còn chưa nói xong, Băng Thanh quay mình nhảy xuống hồ Thúy.
Đỗ Long hét lên, sau một tiếng “Ùm!” hồ nước gợn sóng bốn phía, bọt nước văng
tung tóe.Đỗ Long vội vàng lao tới. Không chút do dự vượt qua lan can, “ùm” một
tiếng cũng nhảy xuống hồ.
Đỗ Long ở trong nước nhìn mọi thứ vẫn rất rõ rệt. Hắn nhìn thấy Thẩm Băng
Thanh ở cách hắn không xa đang chìm xuống. Hắn vội vàng bơi về phía Băng
Thanh.
Chỉ thấy Thẩm Băng Thanh đang chìm xuống đáy hồ không chút vùng vẫy, liên tiếp
khí từ trong miệng cậu ta nhả ra. Cái tên này căn bản không nín thở, cậu ta
như thế này là đang muốn tìm cái chết mà!
Đỗ Long vừa lo lắng vừa bực, sau khi bơi tới liền nắm tay Thẩm Băng Thanh kéo
lên mặt nước. Thẩm Băng Thanh đột nhiên giãy giụa, Đỗ Long bị Thẩm Băng Thanh
quấn lấy chân tay, hai người giằng co lăn lộn trong nước. Tuy là không chìm
xuống nhưng cũng không thể nổi lên được.
Ở trong nước không giống trên mặt đất, người chìm nước thường thường lực khỏe
như trâu, sẽ quấn chặt lấy người cứu, cuối cùng là cả hai cùng nhau chết chìm.
Tuy nhiên tình huống của Thẩm Băng Thanh và người chìm nước thông thường rõ
ràng là không giống nhau. Đỗ Long mấy lần định thử dùng cách chặn mạch để chế
ngự Thẩm Băng Thanh. Tuy nhiên nếu không phải bị cậu ta tránh né, thì cũng bị
làm cho không còn sức lực nào. Một phần là ở dưới nước không dễ dùng sức, hai
là da của Thẩm Băng Thanh ở trong nước trơn như cá chạch, muốn nắm chặt còn
khó huống chi tìm đúng huyệt để ấn?
Sau vài lần thử thất bại, Đỗ Long bỗng nhiên không giãy dụa nữa, hắn mặc kệ
Thẩm Băng Thanh quấn chặt lấy mình. Cơ thể của hai người lăn lộn chìm xuống
đáy hồ. Đỗ Long nín thở, áp sát tai Thẩm Băng Thanh dùng cổ họng bức ra câu
nói gay gắt
“Chúng ta hãy cùng
nhau chết đi”.
Cơ thể Thẩm Băng Thanh rõ ràng cứng đờ, sau đó chân tay cậu ta đột nhiên buông
lỏng. Đỗ Long nắm lấy cơ hội một chân chống xuống đáy hồ, hai tay xốc nách
Thẩm Băng Thanh bật nổi lên mặt nước.
Thẩm Băng Thanh vùng vằng hai cái, nhưng lần này không kiên quyết như lúc
trước. Khi đầu hai người nhô lên mặt nước, Thẩm Băng Thanh ho nói với Đỗ Long:
Đỗ Long đạp nước ôm Thẩm Băng Thanh, ghé vào tai cậu ta nói:
Trên mặt Thẩm Băng Thanh không biết là nước hay là nước mắt. Ánh mắt của cậu
ta có vẻ thảm thương nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long nói:
Tôi sẽ ôm cậu, đương nhiên tốt nhất là khi không có ai, với lại cậu phải
thay nữ trang…
Cút!
Thẩm Băng Thanh nện một cái vào bụng Đỗ Long, trên mặt cậu ta lộ chút mỉm
cười, nói:
Đỗ Long hỏi lại:
Lời nói dối của Thẩm Băng Thanh đã bị vạch trần, mặt cậu ta không nén nổi nóng
rực lên. May mà trời tối, với lại mặt của cậu ta đặt trên vai Đỗ Long, Đỗ Long
không nhìn thấy, Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long có chút đau đầu đành phải tiếp tục chống đỡ cùng Thẩm Băng Thanh nói
chuyện ở trong nước. Hai người nói về những việc trải qua trước khi cậu ta gặp
Đỗ Long. Thẩm Băng Thanh lúc nhỏ trông rất thanh tú, mẹ cậu ta rất thích trang
điểm cho cậu ta giống con gái. Sau này bố mẹ mất sớm, cậu ta cùng anh trai
sống nương tựa lẫn nhau, dần dần thì tạo thành kết cục một chủ nội một chủ
ngoại.
Về sau Thẩm Băng Thanh học đại học, trong một lần chơi bóng rổ ngã gãy chân.
Đó là thời kỳ khó khăn, tiền bối Lưu Kế Khôn giúp đỡ cậu ta rất nhiều. Dưới sự
dẫn dắt của Lưu Kế Khôn, cộng thêm một chút tội lỗi trong đáy lòng Thẩm Băng
Thanh, quan hệ của hai người càng ngày càng thân thiết.
Thẩm Băng Thanh hạ giọng nói:
Đỗ Long cảm giác thịt của mình bị cấu một cái, hắn ta vội nói:
Đỗ Long chìm xuống một cái. Khi hắn nổi lên đã uống một ngụm nước. Chẳng nói
chẳng rằng liền đỡ Thẩm Băng Thanh bơi về bờ. Hai người trèo lên trên bờ, Đỗ
Long mệt tới mức ngồi phịch xuống đê bờ, Thẩm Băng Thanh cũng nằm cạnh hắn. Đỗ
Long đẩy cậu ta một cái và nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh ngưỡng mộ nói:
Khí công của anh có thể dạy tôi không?
Không thành vấn đề.
Đỗ Long nói:
Cậu mặc xong quần áo quay lại đây tôi sẽ dạy, rất đơn giản nhưng có thể
luyện đến hiệu quả nào tôi cũng không dám bảo đảm đâu.
Không sao, trước tiên cứ học đã.
Thẩm Băng Thanh quay lại Đình Hải Tâm mặc quần áo, âm thanh giẫm vụn thủy tinh
lại truyền đến. Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh quay đầu lại cười, nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh ngồi thiền đối mặt vào nhau ở trong Đình Hải Tâm,
một bên nghiêm túc dạy, một bên chăm chỉ học, thời gian dần trôi đi cho đến
khi tiếng rú còi xe cảnh sát đánh động bốn phía Công viên Thúy Hồ. Đỗ Long mới
sực nhớ ra một việc, hắn vỗ một cái vào đầu kêu lên:
Không xong rồi, điện thoại của tôi bị ngấm nước, điện thoại của cậu tắt.
Thế này thì tốt rồi, Đội trưởng Hoàng chắc chắn họ đã tìm chúng ta nửa tối
rồi. Còn cả anh trai cậu nhất định đang rất lo lắng, điện thoại của cậu đâu?
Còn không mau gọi điện báo bình an?
Anh đã nói cho đội trưởng Hoàng bọn họ rôi ư? Trời ơi, đây chẳng phải là
mọi người đều biết hết rồi hả? Tôi bị anh hại chết rồi!
Thẩm Băng Thanh vội vàng lấy điện thoại gọi cho anh trai báo bình an. Còn Đỗ
Long thì hướng về phía ngoài Công viên bước đi.