Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Ngọc Khiết nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long sau khi cúp điện thoại suy nghĩ một chút, hay là gọi điện thoại cho
Nhạc Băng Phong. Hắn lúc cần giúp đỡ mới gọi điện thoại nhờ Nhạc Băng Phong
giúp đỡ, lại còn vào đúng lúc đêm hôm khuya khoắt, thật sự rất ngại, nhưng
việc đang gấp không cần phải quan tâm nhiều đến như vậy.
Nhạc Băng Phong đúng là đang ngủ, bị đánh thức dậy nhưng cô không có một lời
nào oán thán, ngược lại có chút hoài nghi. Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
Nhạc Băng Phong rất nhanh tìm được số điện thoại của Lưu Kế Khôn, nhưng lại
không có cách nào có thể lần ra vị trí của Thẩm Băng Thanh, vì anh ta đã tắt
máy rồi. Nhưng cô có thể tìm ra được những cú điện thoại đã gọi trước khi Thẩm
Băng Thanh tắt máy, trong đó có cuộc gọi của Thẩm Ngọc Khiết, sau cuộc gọi của
Lưu Kế Khôn.
Đỗ Long nhanh chóng bấm số của Lưu Kế Khôn, Lưu Kế Khôn hình như đang ở trong
quán bar uống rượu, thấy điện thoại của Đỗ Long thì vô cùng kinh ngạc.
Đỗ Long lớn tiếng hỏi:
Lưu Kế Khôn cũng là cảnh sát, y nghe thấy Đỗ Long nói vậy, trong lòng có chút
rùng mình, y nói:
Đỗ Long tức giận nói:
Cậu nói với Băng Thanh cái gì! Băng Thanh mất tích rồi! Thằng khốn, nếu
Băng Thanh xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu!
Cậu ta mất tích?
Lưu Kế Khôn nhất thời hoa chân múa tay, khi bị Đỗ Long truy hỏi, gã nói:
Tôi không nói gì với nó cả, tôi chỉ nói tôi quay lại Trùng Khánh trước, nói
với cậu ta có chuyện gì thì cứ tìm tôi… Tôi thật sự không nói gì, Băng Thanh
làm sao có thể mất tích? Nhất định là anh đã nói gì với nó rồi!
Nói cái đầu cậu ấy!
Đỗ Long phẫn nộ nói:
Lưu Kế Khôn nói:
Đỗ Long không muốn giải thích với gã, bèn cúp điện thoại luôn. Hắn vội vàng
thay bộ quần áo rồi đi ra ngoài, đi đâu để tìm người thì hắn cũng không biết,
nhưng hắn cũng không biết nên tìm như thế nào nữa.
Đỗ Long vừa gọi điện thoại cho Hoàng Kiệt Hào vừa đi đến phòng giám sát của
bảo vệ của khu ở, xuất trình thẻ công tác, yêu cầu nhân viên bảo vệ đang buồn
ngủ cho xem lại cuốn video hai tiếng trước, rất nhanh ngay sau đó Đỗ Long đã
nhìn thấy Thẩm Băng Thanh khi đi ra khỏi chung cư.
Thẩm Băng Thanh mặc trang phục cảnh sát, đầu đội mũ kê-pi, vẻ mặt trang
nghiêm, chẳng khác gì như chuẩn bị tham gia một hội nghị trọng đại nào đó. Cậu
ta không tỏ ra đang tránh camera, thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn camera một
cái.
Đỗ Long quát lên, hình ảnh lập tức được dừng lại lúc Thẩm Băng Thanh ngẩng mặt
lên.
Đó là một khuôn mặt bình tĩnh đến nỗi có thể nói như đang ngủ, nhưng đó chẳng
qua chỉ là suy nghĩ của người bình thường. Là một người thân thuộc với Băng
Thanh, Đỗ Long chỉ cần liếc một cái có thể đoán ra được nhiều điều ẩn chứa
trong đôi mắt của Thẩm Băng Thanh.
Nhìn thấy khuôn mặt lúc ngẩng lên của Thẩm Băng Thanh, từ khuôn mặt hết sức
bình tĩnh đó Đỗ Long có thể nhận ra ý chí kiên cường không chịu khuất phục của
cậu ấy, cũng có thể nhìn thấy được mênh mông trong nội tâm của cậu ấy, và tia
hi vọng tiềm tàng trong cậu ta.
Đỗ Long thở phào, xem ra Thẩm Băng Thanh có ý niệm coi thường mạng sống của
bản thân, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm thực hiện nó ngay, cậu ấy vẫn còn mông
lung, vẫn còn hi vọng. Nhưng Đỗ Long không biết trạng thái của cậu ấy có thể
duy trì được bao lâu, hắn nếu không nhanh chóng tìm được Băng Thanh và khuyên
giải cậu ấy, thì Thẩm Băng Thanh bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào vực sâu
tuyệt vọng.
Thẩm Băng Thanh có phải đang thử thách chính mình không? Đỗ Long nhanh chóng
nhớ lại những nơi mà mình và Thẩm Băng Thanh đã từng đi qua, nơi nào mới là
nơi Thẩm Băng Thanh lưu giữ kỷ niệm sâu sắc nhất?
Nơi mà Đỗ Long nghĩ đến đầu tiên là nơi cách xa nơi đó ngàn dặm, hắn lập tức
bỏ qua suy nghĩ đó, lại nghĩ tới một nơi gần trong gang tấc…
Một nơi đột nhiên nảy ra trong ký ức, Đỗ Long quay ra đi luôn không nói gì với
bảo vệ, lúc bảo vệ quay lại nhìn đã không thấy bóng dáng Đỗ Long đâu nữa.
Đỗ Long lái chiếc xe cảnh sát của mình lao như điên trên đường chẳng khác nào
như chiếc Lamborghini lúc nãy, tốc độ ấy hù dọa không biết bao nhiêu người còn
lai vãng trên đường giữa nửa đêm. Một khi xảy ra sụ cố thì hậu quả khó mà chịu
nổi, nhưng Đỗ Long không quan tâm, đi như bay trên đường, khi hòa vào dòng xe
giữa trung tâm thành phố thì hắn mới đi chậm lại.
Công viên Thúy Hồ, Đỗ Long dừng xe lại trước công viên Thúy Hồ. Cửa công viên
đã đóng từ lâu, Đỗ Long bất chấp tất cả, nhảy qua tường vào trong.
Đỗ Long không kêu lên, mà bước nhanh tìm kiếm, hắn không cần phải tìm kiếm một
cách cẩn thận, chỉ cần đảo mắt qua một lượt, có người hay không là biết ngay.
Một bóng người màu đỏ chói trong đêm đen khiến tim Đỗ Long giật thót lên, vì
bóng người màu đỏ kia đang dựa người vào lan can một cái chòi, bất cứ lúc nào
cũng có có thể buông tay nhảy xuống. Thẩm Băng thanh không biết bơi, còn tài
bơi lặn của Đỗ Long ư, cũng chỉ khá hơn bình thường một chút mà thôi, có thể
không xuống nước thì không xuống nước.
Đỗ Long chỉ lo nhanh chóng tiếp cận được Thẩm Băng Thanh, nhưng lại không chú
ý đến dưới chân, kết quả lúc đang tìm cách tiến gần đến cái chòi đột nhiên dẫm
phải mảnh thủy tinh, phát ra tiếng răng rắc. Giữa công viên vắng lặng, âm
thanh này lại càng rõ hơn, Thẩm Băng Thanh trong chòi lập tức quay đầu ra
quát:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh không nhìn rõ mặt Đỗ Long, nhưng cảm nhận được hắn đang tiến
lại gần, Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long đứng lại rồi nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Cậu biết từ khi nào?
Biết cái gì?
Đỗ Long giả bộ không biết gì.
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long thở dài nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói: