Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh không nói hai lời cạn hết chén rượu, sau đó quả thật niết bàn.
Thân thể của hắn ngửa ra sau, chén rượu lỡ tay rớt xuống. May Đỗ Long nhanh
mắt nhanh tay đỡ hắn, đồng thời cũng bắt được cái chén.
Mã Quang Minh thấy thế không kìm nổi cười:
Mã Ngọc Đường kháng nghị:
Mã Quang Minh cười nói:
Đỗ Long hơi bất đắc dĩ nói:
Mã Quang Minh cười:
Tân Mỹ Linh nói:
Mã Quang Minh nói:
Mã Ngọc Đường bĩu môi:
Đỗ Long khen:
Mã Quang Minh cười lắc đầu:
Còn chưa đủ. Nhớ năm đó chú học trung học cơ sở đã giúp gia đình làm biết
bao việc nhà. Mấy người đồng lứa với cha chú càng không cần nói. Giờ trẻ con
được nuông chiều quá, thi thoảng phải răn một chút. Nếu không bọn chúng còn
tưởng tất cả đều là đúng, không biết cái gọi là lời cảm ơn thì xong rồi.
Chuyện gì cũng phải từ từ. Lúc cháu ở tuổi Ngọc Đường càng không hiểu
chuyện, bằng không cũng sẽ không bị đưa đi học trường cảnh sát.
Đỗ Long nói.
Mã Quang Minh uống xong một bình rượu còn thấy chưa đủ nghiền, lại lấy thêm
một bình Mao Đài Phi Thiên nữa. Tuy Đỗ Long không thích mùi của rượu này nhưng
bồi Mã Quang Minh hai ba chén không thành vấn đề.
Tân Mỹ Linh vẫn phải đi giúp con gái nấu cháo đậu xanh. Đừng có nghĩ nấu cháo
là đơn giản. Nếu là người chưa nấu bao giờ thì mắc sai lầm là chuyện thường.
Những thứ mà Tân Mỹ Linh muốn dạy cho con gái còn rất nhiều.
Trên ghế còn thừa hai người vẫn chậm rãi vừa ăn vừa nói chuyện. Mã Quang Minh
hỏi Đỗ Long đã làm những gì ở xã Mãnh Tú, sau đó lại tán thưởng, có khi lại
không cho là đúng, trách cứ vài câu. Mã Quang Minh công tác tại cơ sở, kinh
nghiệm rất phong phú, tùy tiện chỉ điểm vài câu cũng khiến Đỗ Long được lợi
không ít.
Mã Ngọc Đường vất vả nấu xong nồi cháo, vậy mà Thẩm Băng Thanh gọi mãi không
tỉnh. Mã Ngọc Đường không kìm nổi oán giận cha vài câu, Mã Quang Minh chỉ có
thể cười khổ không nói.
Đỗ Long biết trừ khi Thẩm Băng Thanh tự tỉnh, nếu không chắc chắn không ai gọi
được. Thấy thời gian đã muộn, hắn liền đỡ Thẩm Băng Thanh cáo từ. Mã Quang
Minh để Mã Ngọc Đường cầm hai bình rượu hai bao thuốc dẫn hai người đi xuống.
Trong thang máy Mã Ngọc Đường lại tiếp tục oán trách Đỗ Long một trận.
Đỗ Long đỡ Thẩm Băng Thanh nằm lên ghế sau, cười nói với Mã Ngọc Đường.
Mã Ngọc Đường trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long cười ha hả, đóng cửa xe rời đi, về thẳng ký túc xá nhà máy dệt. Đỗ
Long đỗ xe, đỡ Thẩm Băng Thanh xuống rồi dìu hắn lên lầu.
Một bóng người cao lớn lặng lẽ đi ra. Gã hung hăng ném mẩu thuốc lá xuống đất,
dùng sức giẫm nghiền nát nó rồi hừ lạnh:
Đỗ Long không hề phát giác, giúp đỡ Thẩm Băng Thanh về đến nhà, vứt gã lên
giường. Đỗ Long xoay người muốn đi, tay phải đột nhiên bị Thẩm Băng Thanh bắt
được. Đỗ Long nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh mở đôi mắt đỏ hồng, nói với
Đỗ Long:
A Long, cẩn thận…
Cẩn thận cái gì?
Đỗ Long hỏi lại.
Thẩm Băng Thanh do dự một chút, đột nhiên buông tay ra, nhắm hai mắt lại, nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh mệt mỏi gật đầu:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh xoa đầu:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh trở mình, mơ hồ nói:
Đỗ Long nhún vai, xoay người ra ngoài. Thẩm Băng Thanh mở mắt, ánh mắt rối rắm
nhìn vách tường, đầu đau như nứt ra, chẳng khác gì say đến bất tỉnh cả.
Đỗ Long cũng không định tắm rửa. Hắn ra ban công đốt một điếu thuốc, chậm rãi
hút. Hôm nay khí trời tốt, ánh trăng lấp ló sau đám mây. Nhân gian ồn ào dần
lắng đọng. Một số động vật về đêm trở thành diễn viên chính của bóng tối…
Một tia sáng đột nhiên chiếu tới lóe qua lóe lại, chiếu thẳng vào mặt Đỗ Long.
Đỗ Long nhíu mày, nhìn về phía nguồn sáng. Trong bóng đêm, một người đang đứng
cầm đèn pin chiếu qua lại hướng Đỗ Long.
“Lưu Kế Khôn?” Đỗ Long khẽ cau mày. Người này đêm hôm khuya khoắt ở đây làm
cái khỉ gì?
Đỗ Long định không để ý nữa, nhưng ánh đèn pin cứ chiếu lên. Đỗ Long hừ nhẹ
một tiếng, hai ngón tay bắn ra. Tàn thuốc hắn hút hơn nửa bắn tới chỗ Lưu Kế
Khôn. Sau đó Đỗ Long xoay người trở về phòng, thay Tây phục và giày da thành
quần áo và giày thể thao, móc chìa khóa cửa phòng lên cổ rồi chạy xuống lầu
dưới.
Lưu Kế Khôn ở hàng hiên ngăn Đỗ Long lại. Đỗ Long thấy lạ bèn hỏi:
Lưu Kế Khôn nói:
Đỗ Long nói:
Lưu Kế Khôn nói: