Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh đã sớm nhận ra ông, nghe vậy nói:
Mã Quang Minh cười nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh vẫn lắc đầu:
Mã Quang Minh nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Mã Quang Minh cười nói:
Thẩm Băng Thanh do dự hồi lầu, cuối cùng cúi đầu kêu một tiếng chú Mã.
Mã Quang Minh cười nói:
Vậy là được rồi. Đỗ Long từ trước đến nay chẳng khách khí với chú bao giờ.
Băng Thanh, hôm nay cháu qua chỉ để ăn bữa cơm thôi, không có áp lực gì hết.
Chú thấy các cháu cứ duy trì hiện trạng bây giờ là tốt rồi. Ngọc Đường còn kỳ
thi đại học nữa. Nhiều chuyện tự nhiên sẽ có biến hóa, cứ thuận theo tự nhiên
đi.
Vâng…
Thẩm Băng Thanh thở phào, tâm tình thả lỏng hơn.
Mã Quang Minh dẫn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh về nhà. Tân Mỹ linh đã chuẩn bị
xong đồ ăn. Mấy người Đỗ Long tiến vào vừa lúc thấy Mã Ngọc Đường bưng hai đĩa
thức ăn ra. Mã Quang Minh lập tức nói:
Mã Ngọc Đường cười hì hì:
Cha lại nói xấu con rồi. Sao con lại không làm được việc chứ? Anh họ, anh
Thẩm, các anh đừng nghe cha em nói lung tung. Nhanh vào rửa tay sạch sẽ rồi ra
ăn cơm.
Xem ra có người sớm để lộ bí mật rồi, không ngờ con không bị kinh ngạc.
Mã Quang Minh cười ha hả, thân thiết vô đầu con gái rồi đi vào rửa tay.
Bàn nhỏ của gia đình Mã Quang Minh lần đầu tiên ngồi đầy người. Cả nhà ngồi
vây quanh bàn cơm, một cảm giác ấm áp tự nhiên lan tỏa.
Mã Quang Minh hỏi.
Mã Ngọc Đường đắc ý nói, xong cô gái nhỏ còn cố ý liếc Thẩm Băng Thanh một
cái.
Thẩm Băng Thanh không có phản ứng gì. Mã Ngọc Đường bất mãn trừng mắt nhìn
khiến Thẩm Băng Thanh càng cúi thấp đầu. Mã Ngọc Đường muốn trút giận cũng
không có chỗ.
Mã Quang Minh nói.
Đỗ Long cười:
Mã Ngọc Đường không hề khách khí với Đỗ Long, nhún mũi coi thường:
Đỗ Long cười:
Mã Quang Minh lại biết năng lực của Đỗ Long, nói:
Ngọc Đường, con đừng xem thường anh họ. Phương pháp của cậu ta nhiều lắm,
có khi có cách rò tin tức phương hướng đề mục ra đấy.
Cái này còn có thể.
Mã Ngọc Đường liếc mắt nhìn Đỗ Long:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh cuối cùng nói chuyện:
Anh tin Đỗ Long. Chuyện anh ta nói ra mà không làm được còn chưa có. Tuy
nhiên Ngọc Đường em cũng không thể vì thế mà lơi là học tập. Đỗ Long chỉ có
thể tăng thêm chút bảo hiểm để em thi đại học. Nếu không có thực học thì dù đỗ
trường đại học Thanh Hoa Bắc Kinh cũng vô dụng.
Biết rồi!
Mã Ngọc Đường nói:
Mã Quang Minh và Tân Mỹ Linh liếc nhau. Cùng một lời nói nhưng mỗi người nói
có hiệu quả khác hẳn nhau.
Mã Quang Minh hăng hái bừng bừng, lấy ra chai rượu Ngũ Lương, cười nói:
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long xin nói giúp, Đỗ Long liền bảo:
Mã Quang Minh nói:
Mã Ngọc Đường khuyên nhủ:
Mã Quang Minh nói:
Thẩm Băng Thanh cắn răng, nói:
Thẩm Băng Thanh uống xong một ly lại rót rượu, Đỗ Long nói:
Tân Mỹ Linh cười nói:
Sau khi uống một chén rượu, Thẩm Băng Thanh đỏ rực cả mặt, nói chuyện cũng bừa
bãi hơn nhiều. Đây mới là biểu hiện bình thường của cậu ta. Mã Ngọc Đường cứ
có cơ hội là nhìn cậu ta, giống như coi ít một chút sẽ bị tổn thất lớn vậy.
Không chỉ Đỗ Long phát hiện điều này mà Mã Quang minh và Tân Mỹ Linh đều phát
hiện. Tân Mỹ Linh hơi u buồn đá Mã Quang Minh một cước. Mã Quang Minh khẽ lắc
đầu. Tình yêu nam nữ dù cha mẹ cũng khó ngăn cản. May Thẩm Băng Thanh coi như
nghe lời, bộ dáng cũng không tệ, nhân phẩm lại tốt, năng lực cao. Dù cuối cùng
chuyện thật sự thành thì ít nhất Thẩm Băng Thanh sẽ không làm con gái mình bị
ủy khuất. Đương nhiên nói điều này còn hơi sớm.
Ăn, ăn. Thẩm Băng Thanh uống xong chén rượu mạnh thứ ba, dựa theo biểu hiện
bình thường của cậu ta thì không đến một phút đồng hồ sẽ ngã xuống. Nhưng giờ
đây đã quá thời gian mà cậu ta còn chưa ngã xuống, Mã Quang Minh lại có căn cứ
lý luận: