Lần Đầu Gặp Lưu Sư Huynh


Người đăng: tuanh.kst@

Nghe xong lời của Đỗ Long, Tô Linh Vân không khách khí nói:


  • Nếu thế chắc tập đoàn Linh Phong của chúng tôi phải chờ vài năm để các anh
    hoàn thiện cơ sở rồi mới quay về đầu tư sao?


  • Cái này…


Mã Quang Minh đang muốn giải thích thì Đỗ Long ngắt lời:


  • Cần gì phải đợi? Tập đoàn Linh Phong có dây chuyền sản xuất công nghệ cao,
    hoàn toàn có thể dùng ưu thế của mình, kết hợp với ưu thế tài nguyên, chính
    sách của Châu Đức Hồng, thúc đẩy các xí nghiệp xây nhà máy tại Châu Đức Hồng.
    Chỉ cần một hai năm là có thể hoàn thành cơ sở.

Tô Linh Vân lắc đầu nói:


  • Cảnh sát Đỗ, xin nói thẳng, ý của anh không thuyết phục. Tập đoàn Linh
    Phong chúng tôi còn chưa đủ khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ sản nghiệp khu vực.
    Những công ty có kết cấu tương tự tập đoàn Linh Phong nhiều không kể hết, cạnh
    tranh vô cùng kịch liệt. Thực tế là chúng tôi vẫn còn đang phụ thuộc vào công
    ty Hạ Du cung cấp nguyên liệu. Chúng tôi dựa vào cái gì mà để người khác cùng
    đi xây nhà máy tại Châu Đức Hồng đây?

Đỗ Long cười nói:


  • Nếu xí nghiệp Hạ Du này có lợi ích tốt như vậy, sao tập đoàn Linh Phong
    không tự mình đầu tư sản xuất mấy thứ đó ở Châu Đức Hồng, như vậy không phải
    một công đôi việc sao?

Tô Linh Vân mỉm cười nói:


  • Cảnh sát Đỗ nghĩ đơn giản quá. Chúng tôi không hề có khả năng tự thành lập
    toàn bộ dây chuyền sản xuất. Ngày nay là thời đại phân công hợp tác. Nếu chúng
    tôi cứ tự nhiên đặt chân vào thị trường của người khác, đá hỏng bát cơm của họ
    thì không chừng sẽ bị toàn bộ xí nghiệp Hạ Du phản lại. Đến lúc đó chúng tôi
    chắc phải đi ăn không khí.

Đỗ Long nói:


  • Có vẻ phức tạp đấy. Thôi, nói mấy người cũng chẳng hiểu. Bí thư Mã, ngài
    với tổng giám đốc Tô từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy nữa.

Đỗ Long rời đi, Mã Quang Minh bất đắc dĩ nói:


  • Để tổng giám đốc Tô phải chê cười rồi. Tên Đỗ Long này cái gì cũng không
    hiểu mà cứ thích nghĩ kế lung tung làm trò cười.

Tô Linh Vân nói:


  • Thật ra ý nghĩ của anh ta cũng tốt, đáng tiếc không thể thực hiện.

Mã Quang Minh gật đầu, nói:


  • Tổng giám đốc Tô nói đúng… Dường như cô sớm biết Đỗ Long thì phải?

Tô Linh Vân nói:


  • Đúng vậy, tôi quen với cảnh sát Đỗ từ trước. Anh ấy từng giúp tôi một ân
    tình lớn. Lần này tôi tới đây gặp mặt với Bí thư Mã cũng là ý của anh ta, xem
    như trả nợ. Tuy nhiên Châu Đức Hồng dường như không có gì cho tập đoàn Linh
    Phong đầu tư…

Mã Quang Minh cười nói:


  • Công nghệ cao cũng cần cơ sở công nghiệp làm nền tảng. Nếu tổng giám đốc Tô
    đã đến đây thì cũng nên suy nghĩ kĩ hơn. Điều kiện của Châu Đức Hồng quả thật
    kém hơn so với thành phố Ngọc Minh, nhưng đúng ra vẫn còn khá nhiều ưu thế, ví
    dụ như…

Mã Quang Minh thi triển tài ăn nói thuyết phục của mình. Nhưng Tô Linh Vân là
một cô gái cực kì có chủ kiến, không hề dễ dàng bị thuyết phục. Hai người nói
từ đầu tư đến hoàn cảnh, từ hoàn cảnh đến giáo dục, từ giáo dục đến chính
sách, trời nam biển bắc đủ cả.

Một buổi chiều trôi qua, đàm phán không có tiến triển thực chất nào. Nhưng Tô
Linh Vân và Mã Quang Minh đều có ấn tượng rất tốt lẫn nhau.


  • Không hợp tác được sao?

Mặt trời ngả về tây. Đỗ Long nhìn bóng lưng đi dần xa của Tô Linh Vân, hỏi Mã
Quang Minh.

Mã Quang Minh cũng không nản lòng, nói:


  • Tổng giám đốc Tô là một người cẩn thận. Cô ấy sẽ không dễ dàng đặt chân vào
    ngành sản xuất chưa quen thuộc. Tuy nhiên cô ấy chịu nói chuyện với tôi lâu
    như thế chứng tỏ vẫn còn rất hứng thú với đầu tư tại Châu Đức Hồng.


  • Chắc vậy.


Đỗ Long nói:


  • Hôm nay ông không tham gia liên hoan sao?

Mã Quang Minh nói:


  • Hôm nay để Bí thư Đường mời mọi người liên hoan, tôi ngồi xe của cậu về
    nhà.

Đỗ Long nói:


  • Tôi sắp đi đón một người bạn, chắc phải đi vòng đấy.

Mã Quang Minh nói:


  • Chẳng sao, tôi chợp mắt trên xe một lúc. Hôm nay còn mệt hơn hôm qua. Thật
    không biết bộ xương già này còn sống được bao nhiêu nữa.

Đỗ Long nói:


  • Bao giờ về tôi mát xa cho ông một lúc, đảm bảo mai tinh thần gấp trăm lần.

Mã Quang Minh cười ha hả:


  • Có đôi khi tôi thấy cậu không đi làm thầy thuốc đúng là quá thiệt thòi.

Đỗ Long khẽ mỉm cười. Đường Lệ Phượng nghe hai người nói chuyện, lơ đãng liếc
Đỗ Long một cái. Vừa vặn Đỗ Long cũng nhìn qua. Ánh mắt hai người chạm nhau
giữa không trung, sau đó Đường Lệ Phượng quay ra chỗ khác.

Mã Quang Minh bàn giao đám người kia cho Đường Lệ Phương, sau đó lên xe Đỗ
Long. Xe cảnh sát chạy vụt đi, mà Mã Quang Minh thật sự chợp mắt ngủ gục trên
ghế lái phụ.

Đỗ Long vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh
cũng không muốn đi gặp Mã Ngọc Đường, hơn nữa lại trong tình huống ở trong nhà
cô ấy, có cha mẹ cô ấy ở đó… Nhưng Đỗ Long kiên trì muốn hắn đi thẳng thắn với
Mã Ngọc Đường. Không thích người ta cũng đừng làm người ta chậm trễ cả đời.

Thẩm Băng Thanh suy xét hồi lâu cuối cùng đồng ý gặp Mã Ngọc Đường, nhưng
tuyên bố bất luận hậu quả gì cũng không quan hệ tới hắn.

Đỗ Long đứng trước một quán rượu gần trạm chờ xe lửa, thấy Thẩm Băng Thanh và
một người đàn ông trẻ tuổi đứng cùng nhau ở ven đường. Đỗ Long đỗ sát xe, bấm
còi.

Thẩm Băng Thanh đã sớm nhìn thấy xe cảnh sát của hắn, làm dấu tay ra hiệu Đỗ
Long xuống xe. Đỗ Long cũng muốn làm quen với bạn của Thẩm Băng Thanh, liền mở
điều hòa không khí, nói một tiếng với Mã Quang Minh rồi xuống xe.

Thẩm Băng Thanh giới thiệu:


  • Đây là sư huynh của tôi hồi đại học. Anh ấy là Lưu Kế Khôn. Công phu quyền
    cước của tôi hầu như là anh ấy dạy.

Đỗ Long vươn tay về phía Lưu Kế Khôn:


  • Xin chào. Tôi là Đỗ Long, đồng nghiệp của Băng Thanh, đồng thời cũng là
    lãnh đạo của anh ấy. Rất vui khi biết anh.

Lưu Kế Khôn cười ha hả:


  • Danh tiếng của cảnh sát Đỗ tôi sớm nghe qua nhiều lần rồi. Tôi biết anh
    đánh đấm rất khá, khi nào rảnh chúng ta luận bàn một chút.

Đỗ Long cười nói:


  • Không thành vấn đề. Anh Lưu đang làm ở đâu vậy?

Lưu Kế Khôn nói:


  • Trước mắt tôi đang công tác ở Trùng Khánh, cũng là cảnh sát.

Đỗ Long nói:


  • Trùng Khánh là một nơi tốt. Chắc anh Lưu thăng tiến không tệ nhỉ?

Lưu Kế Khôn lắc đầu:


  • Nói ra thật xấu hổ. Tôi công tác ba năm, lập công chẳng nhiều, không lợi
    hại bằng cậu. Chuyện của cậu tôi nghe Băng Thanh nói, so sánh đúng là hổ thẹn…


  • anh Lưu khiêm tốn rồi.


Đỗ Long nói:


  • Chúng ta nói chuyện sau nhé. Trên xe còn có vị lãnh đạo đang chờ. Anh Lưu
    hẹn gặp lại. Băng Thanh, vào ngồi ở ghế sau.

Thẩm Băng Thanh gật đầu, tạm biệt Lưu Kế Khôn rồi lên xe.

Lưu Kế Khôn nhìn xe cảnh sát rời khỏi, lúc này mới quay đầu đi.


  • Anh Lưu đến đây để thăm cậu à?

Đỗ Long lái xe, thuận miệng hỏi.

Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng, nói:


  • Anh Lưu rất quan tâm tôi, thường xuyên rảnh lại đến thành phố Ngọc Minh
    thăm tôi.

Đỗ Long ồ một tiếng, lại hỏi:


  • Anh ấy lợi hại hơn anh rất nhiều sao? So với tôi thì thế nào?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:


  • Tôi cũng không biết ai lợi hại hơn, vì các anh đều chưa từng thua.

Đỗ Long nói:


  • Xem ra trong lòng anh tôi không bằng anh ta rồi.

Thẩm Băng Thanh lắc đầu:


  • Tôi không có ý này. Nếu thật đánh thì tôi cảm thấy anh sẽ thắng.

Đỗ Long cười ha hả, không nói gì. Mã Quang Minh quay đầu nhìn Thẩm Băng Thanh,
nói:


  • Cậu là Thẩm Băng Thanh sao? Quả nhiên rất xuất chúng. Tôi là Mã Quang Minh,
    cha của Mã Ngọc Đường. Rất hân hạnh được biết cậu.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #508