Người đăng: tuanh.kst@
Nghe xong lời của Đỗ Long, Tô Linh Vân không khách khí nói:
Nếu thế chắc tập đoàn Linh Phong của chúng tôi phải chờ vài năm để các anh
hoàn thiện cơ sở rồi mới quay về đầu tư sao?
Cái này…
Mã Quang Minh đang muốn giải thích thì Đỗ Long ngắt lời:
Tô Linh Vân lắc đầu nói:
Đỗ Long cười nói:
Tô Linh Vân mỉm cười nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long rời đi, Mã Quang Minh bất đắc dĩ nói:
Tô Linh Vân nói:
Mã Quang Minh gật đầu, nói:
Tô Linh Vân nói:
Mã Quang Minh cười nói:
Mã Quang Minh thi triển tài ăn nói thuyết phục của mình. Nhưng Tô Linh Vân là
một cô gái cực kì có chủ kiến, không hề dễ dàng bị thuyết phục. Hai người nói
từ đầu tư đến hoàn cảnh, từ hoàn cảnh đến giáo dục, từ giáo dục đến chính
sách, trời nam biển bắc đủ cả.
Một buổi chiều trôi qua, đàm phán không có tiến triển thực chất nào. Nhưng Tô
Linh Vân và Mã Quang Minh đều có ấn tượng rất tốt lẫn nhau.
Mặt trời ngả về tây. Đỗ Long nhìn bóng lưng đi dần xa của Tô Linh Vân, hỏi Mã
Quang Minh.
Mã Quang Minh cũng không nản lòng, nói:
Tổng giám đốc Tô là một người cẩn thận. Cô ấy sẽ không dễ dàng đặt chân vào
ngành sản xuất chưa quen thuộc. Tuy nhiên cô ấy chịu nói chuyện với tôi lâu
như thế chứng tỏ vẫn còn rất hứng thú với đầu tư tại Châu Đức Hồng.
Chắc vậy.
Đỗ Long nói:
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long nói:
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long nói:
Mã Quang Minh cười ha hả:
Đỗ Long khẽ mỉm cười. Đường Lệ Phượng nghe hai người nói chuyện, lơ đãng liếc
Đỗ Long một cái. Vừa vặn Đỗ Long cũng nhìn qua. Ánh mắt hai người chạm nhau
giữa không trung, sau đó Đường Lệ Phượng quay ra chỗ khác.
Mã Quang Minh bàn giao đám người kia cho Đường Lệ Phương, sau đó lên xe Đỗ
Long. Xe cảnh sát chạy vụt đi, mà Mã Quang Minh thật sự chợp mắt ngủ gục trên
ghế lái phụ.
Đỗ Long vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh
cũng không muốn đi gặp Mã Ngọc Đường, hơn nữa lại trong tình huống ở trong nhà
cô ấy, có cha mẹ cô ấy ở đó… Nhưng Đỗ Long kiên trì muốn hắn đi thẳng thắn với
Mã Ngọc Đường. Không thích người ta cũng đừng làm người ta chậm trễ cả đời.
Thẩm Băng Thanh suy xét hồi lâu cuối cùng đồng ý gặp Mã Ngọc Đường, nhưng
tuyên bố bất luận hậu quả gì cũng không quan hệ tới hắn.
Đỗ Long đứng trước một quán rượu gần trạm chờ xe lửa, thấy Thẩm Băng Thanh và
một người đàn ông trẻ tuổi đứng cùng nhau ở ven đường. Đỗ Long đỗ sát xe, bấm
còi.
Thẩm Băng Thanh đã sớm nhìn thấy xe cảnh sát của hắn, làm dấu tay ra hiệu Đỗ
Long xuống xe. Đỗ Long cũng muốn làm quen với bạn của Thẩm Băng Thanh, liền mở
điều hòa không khí, nói một tiếng với Mã Quang Minh rồi xuống xe.
Thẩm Băng Thanh giới thiệu:
Đỗ Long vươn tay về phía Lưu Kế Khôn:
Lưu Kế Khôn cười ha hả:
Đỗ Long cười nói:
Lưu Kế Khôn nói:
Đỗ Long nói:
Lưu Kế Khôn lắc đầu:
Nói ra thật xấu hổ. Tôi công tác ba năm, lập công chẳng nhiều, không lợi
hại bằng cậu. Chuyện của cậu tôi nghe Băng Thanh nói, so sánh đúng là hổ thẹn…
anh Lưu khiêm tốn rồi.
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh gật đầu, tạm biệt Lưu Kế Khôn rồi lên xe.
Lưu Kế Khôn nhìn xe cảnh sát rời khỏi, lúc này mới quay đầu đi.
Đỗ Long lái xe, thuận miệng hỏi.
Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng, nói:
Đỗ Long ồ một tiếng, lại hỏi:
Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh lắc đầu:
Đỗ Long cười ha hả, không nói gì. Mã Quang Minh quay đầu nhìn Thẩm Băng Thanh,
nói: