Người đăng: tuanh.kst@
Những phóng viên ai nấy đều ồ lên, Hoàng Vĩnh Cường vốn muốn xem náo nhiệt
cũng sửng sốt. Lấy thứ tự thực lực kinh tế của châu Đức Hồng trong tỉnh Thiên
Nam mà nói, thành tích mà châu Đức Hồng đạt được hôm nay có thể nói là rất bất
ngờ. Bất luận là xét trên phương diện thực lực hay vị trí xếp hạng, thành tích
mà châu Đức Hồng giành được này là việc trước đó không ai có thể tưởng tượng
được.
- 2 tỷ!
Bí thư thành ủy thành phố Ngọc Minh – Trương Ngọc Cần tuy ngoài mặt vẫn tươi
cười, nhưng trong lòng lại trầm xuống, xem ra ông ta đã đánh giá thấp châu Đức
Hồng, đánh giá thấp năng lực của chủ tịch thành phố Ngọc Minh tiền nhiệm – Mã
Quang Minh rồi. Bọn họ ngày đầu tiên đã có thể rành rành cướp 2 tỷ trong tay
thành phố Ngọc Minh, sau năm ngày chẳng phải là sẽ cướp đi từ 10 tỷ trở lên
hay sao? Vốn dĩ ban đầu chỉ là làm nền cho bảng thành tích nổi bật của thành
phố Ngọc Minh, nhưng hiện giờ châu Đức Hồng lại đạt được thành tích đẹp đẽ như
vậy, trong lòng Trương Ngọc Cần vô cùng sầu não.
Sau khi nhìn thấy Mã Quang Minh kiêu ngạo tuyên bố đã giành được 2 tỷ vốn đầu
tư trong ngày đầu tiên, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ không giống nhau,
trong đó bao gồm cả Lý Nhật Tân. Trong lòng ông ta cũng vô cùng phức tạp. Là
cấp dưới trước kia của Mã Quang Minh, ông ta cảm thấy rất vui mừng với thành
tích của Mã Quang Minh, nhưng đồng thời lại cảm thấy một mối nguy.
Hiện giờ hai người có thể coi là mỗi người một chủ. Ngày đó, khi Lý Nhật Tân
đồng ý giúp đỡ thì ông ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được châu Đức Hồng
thực sự có thể giành được dự án đầu tư lớn như vậy. Ông ta có thể tưởng tượng
được sau khi bí thư thành ủy thành phố xem được tin tức này sẽ tức giận ra
sao, ông ta gặp rắc rối rồi…
Mã Quang Minh không quản nhiều việc như vậy, có 2 tỷ này trong tay, mấy ngày
tới cho dù không có tí thu hoạch nào cũng không sợ. Những người đến từ châu
Đức Hồng không ai là không vui mừng nhảy múa, trước khi bọn họ bị đưa tới
tuyệt đối không nghĩ rằng sẽ có kết quả như vậy.
Sau khi trở về thành phố Ngọc Minh, Mã Quang Minh dẫn mọi người tới khách sạn
Thế Kỷ mở tiệc ăn mừng. Mặc dù rượu đã được mang lên, nhưng Mã Quang Minh vẫn
ra lệnh cấm rượu, bởi vì cách mạng chưa thành công, bon họ vẫn phải tiếp tục
cố gắng.
Lần này không có ai tới quấy rối bọn họ, mọi người ăn uống no say xong rồi
quay về nhà khách nghỉ ngơi. Mã Quang Minh giữ Đỗ Long ở lại nói chuyện. Đỗ
Long vốn muốn chạy đi tìm Lâm Nhã Hân nhưng đành phải ngồi lại nghe lời dạy
bảo của Mã Quang Minh.
- Nhã Hân dự định sẽ đầu tư xây dựng nhà máy ở châu Đức Hồng, còn dự tính đầu
tư 1 tỷ vào xã Mãnh Tú… Đây đều là công lao của cậu. Đỗ Long, tôi phải thay
mặt chính quyền và nhân dân châu Đức Hồng cảm ơn cậu. Đương nhiên, bản thân
tôi cũng cần phải cảm ơn cậu. Đỗ Long, cảm ơn cậu đã không tính toán hiềm
khích lúc trước để giúp đỡ tôi, bằng không tôi tuyệt đối không thể nở mày nở
mặt được như ngày hôm nay!
Mã Quang Minh nói xong liền cúi người chào Đỗ Long nói:
- Cảm ơn cậu!
Đỗ Long vội nói:
- Chú Mã, chú quá lời rồi, trên thực tế người có lỗi trước là cháu, cháu mới
là người nên xin lỗi chú.
Mã Quang Minh đứng lên, cười nói:
- Vậy chúng ta huề nhau nhé, những việc trước đây không cần nói nữa. Bắt đầu
từ nay, chú cháu ta hợp tác chân thành, cùng nhau xây dựng ngày mai tươi sáng!
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã nói rất đúng, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, tương lai nhất
định sẽ rực rỡ, tốt đẹp!
Hai người nhìn nhau cười, cuối cùng cũng vứt bỏ hiềm khích lúc trước, Mã Quang
Minh nói:
- Tối mai tới nhà tôi ăn cơm, có thể đây cũng là lần cuối cùng tôi ăn cơm ở
đây, thím của cậu phải ở lại thành phố Ngọc Minh chăm sóc Tiểu Đường, căn nhà
kia trước sau gì cũng phải trả lại.
Đỗ Long nói:
- Chú Mã, chú dự định mua nhà ở thành phố Ngọc Minh cho thím và em ở sao?
Mã Quang Minh nói:
- Đại khái là thuê một căn nhà, Ngọc Đường phải học lớp mười hai rồi, còn
chưa rõ nó có thể thi trường nào nữa. Nửa năm rồi nó vẫn không chịu tha thứ
cho chú.
Đỗ Long cười nói:
- Từ từ sẽ khá hơn. Ngọc Đường chỉ tạm thời có chút mơ hồ mà thôi, tối mai
cháu sẽ dẫn theo một người, để cô ấy gặp mặt Ngọc Đường nói chuyện, có lẽ sẽ
giúp Ngọc Đường cởi bỏ được tâm sự trong lòng.
Mã Quang Minh do dự một lát rồi nói:
- Như vậy thì… thật sự không biết là may mắn hay xui xẻo nữa…
…
Đỗ Long đi ra từ chỗ Mã Quang Minh, đang trong lúc suy nghĩ xem tối nay sẽ dẫn
ai đi cùng thì điện thoại đột nhiên vang lên. Đỗ Long lấy ra xem, không ngờ
Đường Lệ Phượng lại gọi điện thoại tới.
- Đỗ…. Long….
Đường Lệ Phượng run run nói:
- Tôi… bụng tôi…lại đau rồi…
Đỗ Long không nói thêm gì mà hỏi:
- Chị ở phòng nào?
Đường Lệ Phượng đau đến mức nói chuyện cũng rất khó khăn:
- 312… cửa khóa rồi, tôi đi không nổi….
Đỗ Long nói:
- Chị hãy cố gắng hít thở thật sâu để giảm đau, tôi sẽ lập tức qua đó.
Đỗ Long đi tới trước quầy, tìm nhân viên phục vụ đòi chìa khóa. Ban đầu, nhân
viên phục vụ nhất định không chịu đưa, Đỗ Long lấy thẻ công tác ra, lúc này
nhân viên phục vụ mới lề mà lề mề đưa chìa khóa chó hắn, đồng thời còn ghi lại
số hiệu cảnh sát của Đỗ Long, nói là nếu có khách hàng khiếu nại, cô ta sẽ
dùng cái đó làm chứng cứ…
Đỗ Long cầm chìa khóa chạy như bay lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng 312,
ánh mắt đảo khắp phòng tắm và phòng khách cũng không nhìn thấy Đường Lệ
Phượng. Đỗ Long bèn đi vào phòng ngủ, sau đó liền nhìn thấy Đường Lệ Phượng
đang ôm bụng ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trên trán mồ hôi túa
ra. Nhìn thấy Đỗ Long vào, trong mắt cô tỏa ra hào quang vui mừng và bất ngờ.
Đỗ Long bước nhanh tới trước mặt Đường Lệ Phượng, nắm lấy cánh tay cô rồi xoa
bóp theo hướng khuỷu tay. Chỉ xoa bóp một lúc, Đường Lệ Phượng đã cảm thấy cơn
đau giảm đi nhiều, cô nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói:
- Cảm ơn…
Đỗ Long nói:
- Bí thư Đường, hôm nay chị đã quá mệt mỏi, vì thế đã làm giảm mức độ kéo dài
của lần chữa trị trước, chỉ uống thuốc không cũng không giải quyết được vấn
đề.
Đường Lệ Phượng nhẹ giọng “ừ” một tiếng, Đỗ Long cũng ừ một tiếng nhìn cô.
Trong mắt Đường Lệ Phượng hiện ra thần thái vô cùng phức tạp, cô tất nhiên hy
vọng có thể sớm tốt trở lại như lúc đầu, nhưng phương pháp của Đỗ Long quả
thật hơi phức tạp. Nó bắt buộc cần phải xoa bóp một số vị trí rất xấu hổ trên
người cô, đây là điều mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể không cảm thấy
ngại ngùng.
Đường Lệ Phượng thấp giọng nói:
- Có thể hay không…có thể hay không mời một nữ nhân viên mát xa…
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Chị cũng đã từng tự xoa bóp khuỷu tay của mình phải không? Làm như vậy cũng
vô dụng thôi. Bởi vì khi tôi mát xa cho chị, khí lực trong cơ thể tôi sẽ
truyền vào cơ thể chị, kích thích các huyệt đạo nên mới có hiệu quả nhanh
chóng như thế. Các nhân viên mát xa bình thường không có khí lực trị bệnh, cho
dù bọn họ có học được thủ pháp mát xa của tôi cũng vô dụng.
Đường Lệ Phượng do dự, Đỗ Long lại nói:
- Bí thư Đường, bệnh này của chị nếu không sơm chữa trị tận gốc, hiệu quả do
uống thuốc và mát xa sẽ ngày càng kém. Nếu kéo dài tới khi mất hết hiệu quả,
vậy thì tôi cũng không còn cách nào nữa. Bí thư Đường, tôi biết chị không phải
lúc nào cũng đau bụng kinh, chắc hẳn thời gian trước chị đã gặp phải một số
chuyện khiến tinh thần chịu ảnh hưởng, vì thế nên bệnh đau bụng kinh mới tái
phát trở lại. Chị cần phải biết, nếu bệnh vẫn lưu lại gốc rễ, sau này cứ mỗi
khi tới kỳ kinh nguyệt, chị đều sẽ bị đau, hơn nữa càng ngày sẽ càng đau hơn.
Nếu lần sau cơn đau tái phát mà tôi không ở cạnh chị thì chị thật sự phiền
phức rồi.
Đường Lệ Phượng suy ngẫm nửa ngày, cuối cùng cũng ngượng ngùng gật đầu. Cô
thật sự không muốn giữ lại mầm bệnh, mỗi lần đau đều như rơi xuống địa ngục.
Cô thực sự không muốn trải qua sự thống khổ như vậy nữa. Những ngày sắp tới,
cô còn phải tiếp tục tham gia hội nghị thu hút đầu tư, cô không thể trông chờ
vào việc Đỗ Long luôn túc trực bên cạnh để giảm đau cho cô bất cứ lúc nào
được.
- Cậu là bác sĩ… tôi nghe lời cậu…
Đường Lệ Phượng cắn răng mà nói. Bụng cô hiện giờ đã hết đau, chỉ còn có chút
cảm giác trướng bụng. Sở dĩ nghiến răng nghiến lợi là vì những lời này thực sự
rất khó để mở miệng nói ra. Tuy nhiên sau khi nói xong, tinh thần của cô lại
rất thoải mái, chỉ cần không coi Đỗ Long là cấp dưới, mà xem hắn như là bác sĩ
thì trong lòng sẽ cảm thấy tốt lên rất nhiều.