Người đăng: tuanh.kst@
Có được lời cam kết của Lâm Nhã Hân, trong lòng Mã Quang Minh đã có dự tính
cho những việc cần làm trước khi trở về khu triển lãm của châu Đức Hồng. Lúc
này, chỉ thấy Đường Lệ Phượng đang nói chuyện rất vui vẻ với một nam thanh
niên rất khôi ngô tuấn tú.
Đường Lệ Phượng thấy Mã Quang Minh đi tới, vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Mã, vị này là tổng giám đốc Chu của tập đoàn Tinh Hải. tổng giám đốc
Chu đã có ý định ban đầu, chuẩn bị đầu tư bất động sản ở thành phố Thụy Bảo.
Nếu đàm phán thành công, đầu tư bước đầu có thể lên đến vài trăm triệu.
Mã Quang Minh mừng rỡ nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh đã tới. Bí thư Đường quả nhiên không
hổ danh là Kim Phượng Hoàng của châu Đức Hồng chúng ta!
- Bí thư Đường?
Chu Chí Viễn kinh ngạc nhìn Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng gật đầu nói với
Chu Chí Viễn:
- Sau khi gặp mặt tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tôi là Đường Lệ Phượng,
là bí thư thành ủy thành phố Thụy Bảo!
Cũng giống như những người lần đầu nghe thấy thân phận của Đường Lệ Phượng,
Chu Chí Viễn kinh ngạc tới mức há hốc miệng. Mã Quang Minh thấy vậy bật cười
ha hả. Ban đầu, khi nhìn thấy Đường Lệ Phượng trên hội nghị thường ủy châu Đức
Hồng, ông ta còn tưởng cô là thư ký viên, sau đó lại cho rằng cô là con cháu
hoặc là vợ hai của một vị lãnh đạo nào đó. Sau cùng, khi tìm hiểu lý lịch công
tác của Đường Lệ Phượng, ông ta mới phát hiện cô quả thực rất có năng lực, cô
đạt được vị trí này chính là bằng sự cố gắng của bản thân mình.
Cũng giống như lãnh đạo trước của Đường Lệ Phượng, Mã Quang Minh đương nhiên
rất đỗi yêu mến và chờ mong đối với cô Kim Phượng Hoàng dân tộc Thái này. Đặc
biệt, lần này Đường Lệ Phượng không hề do dự tham gia vào đội ngũ thu hút đầu
tư – một chuyện mà ông ta gần như không hề hy vọng có thể xảy ra. Điều này
khiến Mã Quang Minh càng thêm yêu thích cô hơn. Một tiểu đội gồm 20 người này,
nếu sau này không có bất cứ bất ngờ gì xảy ra nhất định sẽ trở thành trụ cột
của Mã Quang Minh!
Rất nhanh Chu Chí Viễn đã khôi phục như cũ. Sau khi hết kinh ngạc, suy nghĩ
của gã cũng giống như hầu hết những người đàn ông khác, gã thở dài nói với
Đường Lệ Phượng:
- Bí thư Đường là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất mà tôi từng gặp. Ban nãy khi cô
đáp ứng điều kiện của tôi, tôi còn nghi ngờ tại sao cô có thể tự tin như vậy,
hóa ra là….
Mã Quang Minh cười nói:
- Những người lần đầu tiên biết được thân phận của bí thư Đường đều hết sức
kinh ngạc. Cô và tổng giám đốc Chu đàm phán thế nào rồi? Có khó khăn gì cần
tôi giúp đỡ không?
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Về cơ bản là không có khó khăn gì, yêu cầu mà tổng giám đốc Chu đưa ra rất
hợp lý, cũng nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi, tôi nghĩ là không có vấn đề
gì. Nếu gặp khó khăn gì, trước tiên tôi sẽ báo lại cho bí thư Mã.
Mã Quang Minh cười nói:
- Cậu cũng nên đến thăm thành phố Thụy Bảo đi. Tổng giám đốc Chu, châu Đức
Hồng là chốn xinh đẹp, hiếu khách. Rất hoan nghênh tổng giám đốc Chu đến châu
Đức Hồng thăm quan một chuyến. Tháng 7 năm nay, châu Đức Hồng sẽ tổ chức hội
nghị thu hút đầu tư tại thành phố Lỗ Tây, đến lúc đó tổng giám đốc Chu cần
phải tới tham dự đó!
Chu Chí Viễn cười nói:
- Tôi đã cùng với bí thư Đường đàm phán phương hướng đầu tư ban đầu rồi, rất
nhanh thôi tôi sẽ tới thành phố Thụy Bảo để tận mắt xem xét. Sau này sẽ thường
xuyên tới châu Đức Hồng. Chỉ cần bí thư Mã và bí thư Đường giới thiệu dự án
tốt, tôi sẽ nghiêm túc suy tính.
Mã Quang Minh liếc mắt một cái lập tức nhìn ra Chu Chí Viễn đang theo đuổi bí
thư Đường, chức bí thư Mã này của ông ta chỉ là làm nền thôi. Ông ta cười ha
hả, dặn dò Đường Lệ Phượng tiếp đãi tổng giám đốc Chu chu đáo, sau đó liền đi
sang một bên ngồi nghỉ ngơi.
Chu Chí Viễn quả thật có nghị lực, không đạt được mục đích thì không chịu
buông xuôi. May mà cách nói chuyện của gã cũng khá thú vị, kiến thức cũng rất
uyên thâm, bất luận là quan trường hay thương trường đều rất hiểu biết, nói
chuyện phiếm với anh ta cũng không cảm thấy vô vị. Vì số tiền đầu tư mấy trăm
triệu kia, đường đường là bí thư thành ủy cũng chỉ có thể hạ mình cẩn thận
tiếp chuyện đám tư bản đại gian đại ác này.
Khi Đường Lệ Phượng có cảm giác không biết phải làm sao, cô đột nhiên lại nhớ
tới Đỗ Long. Nếu có Đỗ Long ở đây, có lẽ hắn sẽ có cách đối phó với loại bám
dai như đỉa này? Hắn đối với tên Triệu Ngọc Hoa kia vậy mà không hề khách khí
chút nào nha, mà cho dù hắn có chống đối khách hàng đi nữa thì tự mình chữa
cháy mấy câu cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới việc đầu tư, sau đó có thể tạm
thời thoát khỏi con đỉa đói này rồi.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, Đỗ Long quả thật đang đi tới. Khi nhìn thất Chu Chí
Viễn, hắn nhấn mạnh nói:
- Tổng giám đốc Chu vẫn còn ở đây à… Bí thư Đường, tôi mang đến một vị khách
quý, cô ấy quả thật là một khách hàng lớn đấy nhé, đầu tư bước đầu dự tính lên
đến hơn một tỷ. Tổng giám đốc Chu, thật ngại quá, anh tạm thời ngồi sang một
bên nhé.
Đường Lệ Phượng lập tức trách móc:
- Đỗ Long, cậu sao có thể nói như vậy với tổng giám đốc Chu! Tổng giám đốc
Chu, rất xin lỗi anh, tôi cần phải tiếp một vị khách mới tới. Khi nào tổng
giám đốc Chu suy nghĩ xong, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi hoặc mời
bí thư Mã của chúng tôi tới ký kết hiệp nghị đầu tư.
Chu Chí Viễn nhìn phía sau lưng Đỗ Long, gã muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là ai đã
cướp mất hào quang của gã. Một lần liền quyết định đầu tư 1 tỷ, đây sẽ không
phải là chuyện bình thường mà những công ty nhỏ có thể làm được.
Kết quả là hai mắt Chu Chí Viễn sáng ngời, gã lại nhìn thất một người đẹp
khác, đây là một người đẹp có khí chất cao nhã, Chu Chí Viễn khẳng định tuyệt
đối chưa từng nhìn thấy cô. Bà chủ thần bí này đột nhiên xuất hiện lập tức thu
hút sự chú ý của Chu Chí Viễn. Đúng lúc Đường Lệ Phượng đứng dậy đi về phía
Lâm Nhã Hân, gã cũng đứng dậy, đi về cùng một hướng.
- Chào cô, tôi là bí thư thành ủy thành phố Thụy Bảo – Đường Lệ Phượng, hoan
nghênh cô tới tìm hiểu!
Đường Lệ Phượng lần này thoải mái giới thiệu thân phận của mình. Tuy cô không
thích khoe khoang, nhưng nếu lại tiếp tục trở thành nhân viên tiếp tân, như
vậy đường đường là bí thư thành ủy thật mất hết thể diện rồi.
Lâm Nhã Hân đã nghe nói bí thư thành ủy thành phố Thụy Bảo là nữ giới, nhưng
cũng không ngờ rằng cô ta lại là một đại mỹ nữ như vậy. Lâm Nhã Hân liếc mắt
nhìn Đỗ Long đang đứng sau lưng Đường Lệ Phượng, sau đó cười nói:
- Tôi họ Lâm, là chủ tịch của tập đoàn Long Hân, bí thư Đường quả thực rất
trẻ tuổi.
Đỗ Long cười nói:
- Bí thư của chúng tôi tuy trẻ tuổi, song rất có năng lực, chị Hân cứ hàn
huyên với bí thư Đường, nhất định sẽ có thu hoạch đấy.
- Chị Hân?
Đường Lệ Phượng nhìn Đỗ Long với vẻ tò mò, Lâm Nhã Hân cười nói:
- Đỗ Long đã từng cứu tôi, mồm miệng lại ngon ngọt, vì thế tôi đã nhận hắn
làm em kết nghĩa…
Đúng lúc này Mã Quang Minh liền đi tới, ông ta nhìn Lâm Nhã Hân nói:
- Lâm… tổng giám đốc Lâm… đã lâu không gặp…
Lâm Nhã Hân nhìn ông ta, cười nhạt nói:
- Bí thư Mã, tôi còn chưa chúc mừng ông thăng chức, lời chúc phúc muộn màng
này mong ông đừng quở trách.
Mã Quang Minh cười nói:
- Tổng giám đốc Lâm quá khách sáo rồi. Bí thư Đường, tổng giám đốc Lâm giao
cho tôi tiếp đãi nhé!
Đường Lệ Phượng cũng không muốn bị Chu Chí Viễn giữ chân, nhưng lời của lãnh
đạo là mệnh lệnh, cô không thể không đồng ý, trong lúc cô đang định mở miệng
thì Đỗ Long lại nói:
- Bí thư Mã, tổng giám đốc Chu hình như đã đàm phán xong rồi, có lẽ muốn ký
kết hiệp nghị rồi. Tổng giám đốc Lâm hay là cứ giao cho bí thư Đường tiếp đón
đi, bọn họ đều là nữ giới, nói chuyện sẽ có nhiều đề tài chung hơn.
Nếu là người khác nói như vậy, Mã Quang Minh sớm đã trừng mắt nhìn: “tên nhóc
cậu là cái thá gì mà dám chỉ huy tôi!”
Nhưng Đỗ Long nói như vậy lại khiến Mã Quang Minh không có cách nào phản bác.
Ban nãy ông ta cũng phát hiện tên Chu Chí Viễn kia dường như cũng có ý đồ khác
với Đường Lệ Phượng, vì thế ông ta liền biết thời thế, nói:
- Tốt thôi, bí thư Đường, tổng giám đốc Lâm giao cho cô tiếp đón. Tổng giám
đốc Lâm là khách quý của chúng ta, cô nhất định phải tiếp đón thật chu đáo.
Tổng giám đốc Chu, chúng ta qua bên kia từ từ nói chuyện.
Có thể được bí thư châu ủy đích thân tiếp đón, lẽ ra Chu Chí Viễn phải vui
mừng, thế nhưng tâm trí gã không hề ở chỗ này. Hơn nữa, trong lời nói của Mã
Quang Minh cũng có chút vấn đề, Lâm Nhã Hân là khách quý, vậy hắn không còn là
khách quý nữa hay sao? Sự việc hôm nay thật kỳ lạ, một cô gái xinh đẹp không
ngờ lại nắm trong tay chức bí thư thành ủy quyền lực, một cảnh sát nhỏ bé lại
dám đứng trước mặt bí thư châu ủy khoa chân múa tay phân công nhiệm vụ… Lẽ nào
tên nhãi họ Đỗ này lại có người nhà làm trên tỉnh? Cho dù ba hắn có là bí thư
tỉnh thì hắn cũng không thể chỉ huy bí thư châu ủy chạy tới chạy lui như vậy
chứ?