Người đăng: tuanh.kst@
Một nam thanh niên đội mũ chơi golf đi tới, vẻ mặt của gã tự nhiên, cử chỉ
đúng mực, mặc một bộ quần áo rất vừa vặn, lại không hề chướng mắt như bộ tây
phục hàng hiệu trên người Triệu Ngọc Hoa, nhưng người có con mắt nhìn hàng đều
có thể nhận ra được, đây đều là hàng do một nhà thiết kế người Italy tự tay
may đo theo yêu cầu đấy.
Nam thanh niên đội mũ lưỡi trai mới tới tự giới thiệu bản thân với Đường Lệ
Phượng:
- Tôi là Chu Chí Viễn, trong tay có một công ty nhỏ tên gọi Tinh Hải. Mặc dù
tên tuổi không vang dội như tập đoàn Thiên Nguyên, nhưng may mà dòng vốn lưu
động trong tay chúng tôi khá nhiều, điều kiện mà châu Đức Hồng cung cấp quả
thật không tệ, chúng tôi đầu tư một dự án một trăm hay tám trăm triệu cũng
không đáng gì.
Triệu Ngọc Hoa bị sỉ nhục khiến sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Gã có thể lớn lối
trước mặt Đỗ Long, nhưng dường như lại có chút sợ hãi Chu Chí Viễn kia, lúc
nghe thấy vậy gã chỉ có thể cãi chày cãi cối nói:
- Anh Chu chớ nói chuyện giật gân, may mà tôi nghe được chứ đổi lại là người
khác nói không chừng sẽ tố cáo anh Chu tội phỉ báng đó. Tập đoàn Thiên Nguyên
chỉ đang gặp chút rắc rối nhỏ, nhưng chúng tôi nhất định có thể khắc phục khó
khăn để huy hoàng trở lại, phải trải qua mưa gió mới thấy được cầu vồng mà!
Chu Chí Viễn mỉm cười nói:
- Vậy thì đợi tới khi cậu nhìn thấy cầu vồng rồi hẵng nói nhé. Cô này, cô còn
chưa giới thiệu cho tôi về tình hình châu Đức Hồng, hay là chúng ta tìm một
chỗ từ từ nói chuyện, cô thấy thế nào?
Chu Chí Viễn không chỉ đẹp trai hơn Triệu Ngọc Hoa, mà còn phong độ hơn rất
nhiều. Đường Lệ Phượng rất có cảm tình với gã, nghe thấy vậy cô cười nói:
- Được thôi, phòng tiếp khách của chúng tôi ở bên này, tôi sẽ dẫn đường cho
tổng giám đốc Chu.
Chu Chí Viễn khẽ gật đầu, Đường Lệ Phượng giao tài liệu ở trong tay cho Đỗ
Long, dặn dò:
- Cậu ở lại đây tiếp tục phát tài liệu. Tổng giám đốc Chu, chúng ta đi.
Nhìn bóng dáng Đường Lệ Phượng và Chu Chí Viễn sánh đôi cùng đi, Đỗ Long không
nói nên lời. Đầu năm nay quả thật gặp không ít ruồi bọ, đuổi hết tên này lại
có tên khác tới. Tên Chu Chí Viễn này hai ngày trước Đỗ Long vừa mới nghe nói
qua, không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp được chính chủ rồi. Gã chính là tên
ép Bạch Nhạc Tiên phải giả vờ mất trí. Tuy bề ngoài rất phong nhã điềm đạm,
chững chạc lễ độ, nhưng rõ ràng đây chính là một tên háo sắc được ngụy trang
rất kỹ, tên này vừa muốn có Bạch Nhạc Tiên, giờ lại còn muốn được cả Đường Lệ
Phượng, quả thật không thể tha thứ được!
Trong khi Đỗ Long đang nghĩ cách làm thế nào để vạch trần lòng dạ lang sói của
tên Chu Chí Viễn này thì tiếng gọi “Đỗ Long!” của Bạch Nhạc Tiên vang lên. Đỗ
Long quay đầu lại nhìn thì thấy ba người Bạch Nhạc Tiên, Tô Linh Vân và Lâm
Nhã Hân đang cùng đi tới, ba mỹ nhân song song cùng đi khiến cho không biết
bao nhiêu người bên đường phải xôn xao.
- Các cô sao giờ này mới tới vậy?
Đỗ Long oán giận nói:
- Triệu Ngọc Hoa và Chu Chí Viễn vừa mới ở đây xong.
Bạch Nhạc Tiên nghe xong nhướng mày, Tô Linh Vân lại nói:
- Anh ta thích đi đâu thì đi, không liên quan đến tôi. Chu Chí Viễn không
phải là chủ tịch của tập đoàn Tinh Hải sao? Mọi người quen biết anh ta sao?
Bạch Nhạc Tiên cau mày nói:
- Chu Chí Viễn là bạn của tôi. Tiểu Vân, cô quen anh ta sao? Cô cảm anh ta
thế nào?
Tô Linh Vân nói:
- Chỉ là đã từng gặp qua một lần trong một buổi tiệc rượu. Nghe nói anh ta
quản lý tập đoàn chưa đầy nửa năm, nhưng nửa năm nay tập đoàn Tinh Hải đã dứt
khoát loại bỏ mấy ngành kinh doanh kém, khiến cho khả năng sinh lợi và nguồn
vốn lưu động của tập đoàn Tinh Hải đều tăng lên trên diện rộng, hay nói cách
khác thì có thể thấy anh ta rất có tầm nhìn xa và quyết đoán.
Cái mà Bạch Nhạc Tiên muốn nghe không phải về phương diện này, lại nghe thấy
Đỗ Long nói:
- Tôi thấy anh ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, vừa mới quấy rầy một
người đẹp xong, rồi đi tới gian hàng của châu Đức Hồng rồi.
- Vậy chúng ta tạm thời đừng nên qua đó.
Bạch Nhạc Tiên nói, trong ánh mắt có chút sợ hãi. Đỗ Long phát hiện ra cô
dường như cũng có chút sợ sệt tên Chu Chí Viễn kia, xem ra con người này quả
thật không đơn giản.
- Mọi người cứ đi trước, tôi nhìn thấy một người quen, qua đó chào hỏi một
chút.
Lâm Nhã Hân gật đầu với Đỗ Long, sau đó đi về phía trước. Đỗ Long nhìn theo
hướng cô đi, nhưng không nhìn thấy một ai là người quen cả.
Lâm Nhã Hân đến một góc của hội trường thu hút đầu tư, ở đây có một khu ăn
uống nhỏ. Lâm Nhã Hân ngồi trước bàn, nói với người pha rượu:
- Cho tôi một ly chanh ép.
- Tôi nhớ là cô thích uống rượu vang cơ mà.
Mã Quang Minh ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhã Hân, nói với người pha chế kia:
- Cho tôi một ly nước chanh.
Lâm Nhã Hân lạnh nhạt nói:
- Anh ấy không thích tôi uống rượu, bởi vì uống rượu sẽ làm hại bản thân, đến
hút thuốc cũng bắt tôi cai rồi.
Mã Quang Minh thở dài nói:
- Xem ra cô rất yêu hắn, không phải chỉ vì phương diện kia…
Lâm Nhã Hân nói:
- Đúng vậy, tôi rất yêu anh ấy. Cho dù anh ấy không cùng chơi với tôi, nhưng
tôi cũng sẽ một lòng với anh ấy. Bởi anh ấy không ghét bỏ tôi, lại còn thương
tôi, yêu tôi. Ở bên cạnh anh ấy có được một cảm giác vô cùng an toàn. Sự thật
đã chứng minh chỉ có anh ấy mới có thể bảo vệ cho tôi.
Mã Quang Minh trầm mặc một chút nói:
- Thật kỳ lạ. Nếu hắn đã biết rượu sẽ làm hại bản thân, vậy tại sao một chút
hành động kiêng rượu mà bản thân cũng không có? Tối qua hắn một hơi uống hết
hơn một lít rưỡi rượu, đánh gục cả bảy người, đến bản thân cũng phải được
người dìu về khách sạn.
Lâm Nhã Hân nói:
- Anh ấy nếu không thể uống sẽ không uống. Bởi công việc của anh ấy khiến anh
ấy không có cách nào bỏ rượu hoàn toàn được. Chuyện tối qua tôi đã nghe anh ấy
nói rồi, anh ấy chính là vì ông mới làm như vậy. Tuy ông đá anh ấy tới một nơi
khỉ ho cò gáy, nhưng anh ấy không hề hận ông, người anh ấy nên hận là tôi mới
phải. Bởi ngay từ đầu, chính là tôi đã mê hoặc anh ấy, anh ấy vô tội. Bởi vì
áy này nên anh ấy mời muốn tiếp tục giúp ông. Anh ấy có lúc rất thông minh,
nhưng cũng có khi lại rất ngốc, chẳng qua anh ấy quả thật rất lương thiện.
Mã Quang Minh đau khổ cười nói:
- Tôi hiểu rồi…. A Hân, xin lỗi, tôi đã ghen tỵ…. Tôi sẽ bù đắp sai lầm của
mình. Sau này chỉ cần tôi vẫn còn giữ chức, tôi sẽ không để cho Đỗ Long phải
chịu thiệt.
Lâm Nhã Hân đón lấy ly nước từ người pha chế, nhấp một ngụm rồi lạnh nhạt nói:
- Không có sự giúp đỡ của ông thì anh ấy cũng có thể phát triển nhanh chóng.
Tôi lại cảm thấy nếu ông không có sự trợ giúp của Đỗ Long thì chỉ e sẽ lại gặp
khó khăn, giống như hội nghị thu hút đầu tư lần trước vậy…
Mã Quang Minh cười khổ nói:
- Ai cũng không thể ngờ được hắn lại có năng lực lớn như vậy… A Hân à, cô quả
thực muốn đầu tư một tỷ vào xã Mãnh Tú sao? Tôi nhớ nửa năm trước số tài sản
của cô còn xa mới nhiều được như vậy, lẽ nào đây cũng là công lao của Đỗ Long?
Lâm Nhã Hân kiêu ngạo nói:
- Ngoài anh ấy ra thì còn có ai nữa? Ông nằm mơ cũng không ngờ anh ấy lại lợi
hại như vậy đâu. Anh ấy chỉ muốn làm cảnh sát, vì vậy mới bị rơi vào tính
huống “rồng bơi nước cạn bị tôm khinh”. Nếu anh ấy dứt bỏ được điểm ràng buộc
này thì không đến mười năm, thành quả mà anh ấy đạt được tuyệt đối sẽ không ai
có thể tưởng tượng được.
Mã Quang Minh cười khổ nói:
- Xem ra tôi kém xa hắn rồi. Nếu đã như vậy, từ nay về sau cần phải cung
phụng hắn như Bồ Tát rồi.
Lâm Nhã Hân ngầm thừa nhận lời nói của Mã Quang Minh. Mã Quang Minh uống hớp
nước chanh rồi nói:
- A Hân, vụ đầu tư của các người vào xã Mãnh Tú hẳn là một kế hoạch lâu dài,
hiện trong tay cô còn bao nhiêu tiền? Nếu có thể đầu tư hết vào châu Đức Hồng,
tôi bảo đảm làm hoa tiêu bảo vệ cô. Cô cũng biết, nếu lần này lại trắng tay
trở về thì chức chức bí thư châu ủy này của tôi coi như mất hết thể diện.
Lâm Nhã Hân lạnh nhạt nói:
- Ông yên tâm, anh ấy đã giúp ông chuẩn bị một số tiền lớn rồi, sẽ không để
ông trắng tay mà về đâu. Đến Tô Linh Vân cũng bị anh ấy thuyết phục sẽ quyên
góp vì giáo dục cho châu Đức Hồng, cụ thể sẽ quyên góp bao nhiêu thì còn cần
phải xem tình hình thế nào. Tô Linh Vân là người rất thực tế, rất giỏi nắm bắt
cơ hội. Chỉ cần châu Đức Hồng các ông chuẩn bị đầy đủ thì có lẽ cơ hội kiếm
thêm một lượng tiền đầu tư nữa sẽ càng lớn…