Người đăng: tuanh.kst@
Đường Lệ Phượng cầm lấy hai túi tài liệu lần lượt đưa cho hai vị CEO, cô mỉm
cười dùng tiếng dân tộc Thái nói một câu gì đó. Khi tất cả mọi người còn đang
sửng sốt thì Đường Lệ Phượng cười nói:
- Vừa rồi là tôi nói bằng tiếng dân tộc Thái, ý là chào mừng quý ngài đến
châu Đức Hồng! Hoan nghênh hai vị đến châu Đức Hồng tham quan, đây là một nơi
rất tươi đẹp, người dân châu Đức Hồng ai nấy đều rất cần cù lương thiện, châu
Đức Hồng giống như một kho báu, người cần cù lương thiện có thể ở nơi này thu
hoạch được của cải mà người đó mong muốn!
Biểu hiện kẻ xướng người họa của Mã Quang Minh và Đường Lệ Phượng khiến người
khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa, CEO của tập đoàn Hoa Thăng HongKong –
Nghiêm Thế Côn cười nói:
- Cô gái, chúng tôi là nhà tư bản vạn ác đấy, châu Đức Hồng của các cô có lẽ
không hoan nghênh giai cấp bóp lột như chúng tôi đâu nhỉ?
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm nói đùa rồi, nhà tư bản chưa chắc đều là người xấu,
bằng không sao lại có thể có nhà tư bản đỏ như người ta thường nói chứ? Chỉ
cần trong lòng còn có thiện niệm thì bất kể thân phận và địa vị, càng không kể
đến tư tưởng xã hội khác nhau, châu Đức Hồng chúng tôi luôn hoan nghênh bất kỳ
nhà đầu tư nào có lương tâm và tuân thủ pháp luật tiến vào đầu tư.
Nghiêm Thế Côn cười nói:
- Nói rất hay, có một tuyên truyền viên như cô đây thì tôi có chút động tâm
rồi đó.
Mã Quang Minh cười giới thiệu, nói:
- Nếu cô ấy chỉ là tuyên truyền viên không thôi thì có lẽ tôi không biết
trọng dụng nhân tài rồi. Tôi xin giới thiệu cho hai vị, cô này chính là viên
minh châu của biên giới tây nam chúng tôi – bí thư thành phố Thụy Bảo Đường Lệ
Phượng. Liệu hai vị CEO đây có thể tưởng tượng được không?
Phạm Khắc Long kinh ngạc nói:
- Thật sự là không ngờ được, thật sự là hiếm có, châu Đức Hồng có những cán
bộ lãnh đạo như các vị thì xem ra chúng tôi quả thực nên đến châu Đức Hồng
tham quan một chuyến rồi.
Phạm Khắc Long và Nghiêm Thế Côn khẽ cau mày. Loại hành vi hại người lợi ta
của Hoàng Vĩnh Cường này làm bọn họ rất phản cảm, gã lại nói chuyện thô tục
càng làm cho người khác không thể kiên nhẫn. Trước khi Phạm Khắc Long và
Nghiêm Thế Côn rời đi, mỗi người đều lấy ra hai tấm danh thiếp lần lượt đưa
cho Mã Quang Minh và Đường Lệ Phượng, rồi nói:
- Có cơ hội từ từ nói chuyện sau.
Mã Quang Minh và Đường Lệ Phượng cũng cùng hai người Phạm Khắc Long trao đổi
danh thiếp, sau đó không khỏi nhìn nhau mỉm cười. Đây thật sự là một cơ hội
không ngờ tới, quả thực phải cảm tạ Hoàng Vĩnh Cường thật tốt mới được.
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Đều là lãnh đạo chỉ bảo đúng cách, tôi cũng không dám kể công.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này qua đi, đám người Mã Quang Minh đều tự ngồi xuống,
mọi người lại tiếp tục nói chuyện, ăn uống. Một lúc sau, phòng bên cạnh đột
nhiên có mấy người cầm ly sang bên này, bọn họ cười nói với Mã Quang Minh:
- Bí thư Mã, vì sao ngài quay lại mà không thông báo cho chúng tôi một tiếng
chứ? Chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đón tiếp ngài thật tốt mà, bí thư Mã, tôi mời
ngài một ly!
Những người này đều từng là cấp dưới của Mã Quang Minh, mặc dù không biết rõ,
những cũng nhận ra vài người, Mã Quang Minh cười gượng nói:
- Ly của tôi cũng đã dọn rồi, giờ lại dọn ra e không tiện lắm, ý tốt của mọi
người tôi xin tâm lĩnh, ngày khác tôi sẽ mời mọi người uống thoải mái.
Những kẻ này là lai giả bất thiện đây mà, mặc dù trong lòng Mã Quang Minh sớm
đã có tính toán, nhưng khi thấy tình cảnh này ông ta biết là muốn tránh cũng
tránh không được nữa rồi. Lúc ông ta đang muốn cắn răng tiếp nhận rượu từ tay
đối phương đưa qua thì ly rượu kia đột nhiên bị chặn ngang rồi được một người
tiếp lấy. Đỗ Long mỉm cười nói:
- Bí thư Mã đã hạ lệnh cấm rượu, lệnh xuất như sơn, lão nhân gia ông ấy không
thể uống nữa. Nếu các vị đã có hứng như vậy thì không bằng để tôi tiếp các vị
uống một ly được không?
Tên quăng ngã cái ly trừng mắt nhìn Đỗ Long cười lạnh, nói:
- Cậu là cái gì? Cậu dựa vào gì mà đòi uống thay bí thư Mã, cậu đủ tư cách
sao?
Mã Quang Minh nói:
- Cậu ta là cháu tôi, tôi nói cậu ta có tư cách là có tư cách. Hồ Kiến Hồng,
tôi biết ai phái các cậu tới đây, nếu gã kia tự mình đến thì tôi đảm bảo uống
với gã một ly đổi một ly thoải mái. Còn các cậu, miễn cưỡng lắm mới đủ tư cách
uống cùng cháu của tôi hai ly mà thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, các anh cứ chuốc say tôi trước đã, rồi chú tôi sẽ ra mặt thu thập
cái kẻ rác rưởi đứng sau lưng các anh cũng không muộn.
Sắc mặt Hồ Kiến Hồng thay đổi, gã cười lạnh nói:
- Bí thư Mã quả thật là không nể mặt, được thôi, chúng tôi đùa giỡn với anh
bạn nhỏ này trước vậy. Anh bạn nhỏ, cậu muốn một chọi bảy với chúng tôi phải
không? Tôi thấy nếu đầu óc cậu không phải toàn bã đậu thì chắc hồi nhỏ bị té
giếng rồi.
Châu Đức Hồng bên này có vài người nói:
- Binh đối binh, tướng đối tướng, chúng tôi bảy chọi bảy với các anh, xem ai
sợ ai!
Hồ Kiến Hồng cười nói:
- Được đấy, mà mấy cái ly này quá nhỏ, phục vụ đâu, đem mấy cái ly cối ra
đây, mọi người xếp thành hàng thay phiên nhau uống, xem bên nào toàn bộ ngã
xuống trước tiên!
Đám người Hồ Kiến Hồng đều thuộc dạng ăn nhậu khắp nơi với lãnh đạo, kẻ nào
cũng đã trải qua rượu bia tẩy lễ, những cảo thủ rượu bia này chỉ cần nhìn
thoáng qua là biết ai có thể uống, ai một ly là gục. Đối phương ngoại trừ tên
thanh niên đeo kính râm nhìn không thấu ra thì tửu lượng của mấy tên còn lại
hẳn cũng chỉ bình thường, căn bản không phải đối thủ. Bởi vậy nên Hồ Kiến Hồng
liền không chút do dự hạ chiến thư.
Nhìn nhân viên phục vụ thay ly cối ra mà trong lòng sáu vị tráng sĩ dũng cảm
phải bồn chồn. Một ly này chính là nửa cân rượu trắng nồng độ cao, cho dù tửu
lượng của bọn họ là trên một cân thì cũng không chịu nổi khi uống ly cối như
vậy.
Chúng ta căn bản không cần ứng chiến mà.
Không sao, tôi có tiếng là uống không say đấy.
Đỗ Long bưng lên một ly rượu tu ừng ực vào bụng, đem ly rượu giơ lên không
trung, lật ngược rồi nói:
Đám người Hồ Kiến Hồng làm sao mà tin được một mình Đỗ Long có thể uống liền
bảy ly, đấy không phải là uống một lần ba cân rưỡi rượu vào bụng sao, uống như
thế thì dạ dày nổ tung là cái chắc rồi.
Không tin thì không tin, nhưng thấy Đỗ Long đã xuất chiêu trước, Hồ Kiến Hồng
liền phải bưng lên một ly rượu uống hết. Đỗ Long chờ gã uống xong, dường như
không có việc gì liền cầm lấy ly thứ hai uống tiếp.
Chờ tới lúc Đỗ Long cầm ly thứ ba thì Đường Lệ Phượng nói:
- Mấy người các anh sao có thể để một mình Đỗ Long uống? Phải để hắn nghỉ
ngơi một lúc mới được chứ!
Uống đến ly thứ tư thì Đỗ Long được đổi phiên, mọi người thay nhau cùng uống
với đối phương. Sau đó, Đỗ Long lại tiếp tục xuất mã, lại là liên tiếp ba ly,
đến giờ hắn đã uống hết sáu ly rượu, mặt của hắn bắt đầu đỏ lên như Quan Công.
Đám người Hồ Kiến Hồng tự xưng là hũ chìm, nhưng ở trước mặt Đỗ Long cũng chỉ
có thể cúi đầu thần phục.
Do Đỗ Long một mình nhanh chóng uống xong một vòng nên đến khi hắn bắt đầu
vòng thứ hai thì bên kia đã là vòng thứ ba. Mặc dù tửu lượng của đám người Hồ
Kiến Hồng mạnh hơn, nhưng cũng không chịu nổi kiểu uống liên tục như vậy, bọn
họ cứ từng đôi từng đôi ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Long và Hồ Kiến
Hồng là còn có thể đứng.
Đỗ Long đẩy cánh tay đang ngăn cản của Đường Lệ Phượng ra, cầm lấy ly rượu thứ
bảy uống cạn, bụng của hắn rõ ràng đã vồng lên, giống như sản phụ mang thai ba
tháng vậy, nhìn vô cùng buồn cười. Đỗ Long ném mạnh cái ly khiến nó nát vụn,
rồi quay sang nói với Hồ Kiến Hồng:
- Tới lượt anh!
Vẻ mặt Hồ Kiến Hồng trở nên tái nhợt rồi cầm lấy ly thứ tư của mình, gã lấy
hết quyết tâm há miệng, bắt đầu uống. Lúc uống được phân nửa ly thì thân thể
gã đột nhiên bổ ngửa về phía sau…