Người đăng: tuanh.kst@
Mã sư phụ quả nhiên mắt sáng như đuốc, Đỗ Long không dám giấu diếm lão, cười
khổ nói:
Mã sư phụ gật đầu nói:
Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, hôm nay là thứ năm, người tương đối
nhiều, tay cậu giờ lại không tiện, hay là về trước đi, suy nghĩ thật kỹ những
gì hôm nay nhìn thấy, lần sau đến mà tay chân còn vụng về như bây giờ thì cho
dù khách người ta không đánh cậu, tôi cũng phải đá cậu ra ngoài đấy.
Không thành vấn đề, vậy cháu đi trước.
Đỗ Long từ biệt Mã sư phụ, nhưng trên đường về nhà thì điện thoại của hắn lại
vang lên. Là Dương Thành gọi tới, Đỗ Long bấm nghe điện thoại, chỉ nghe thấy
Dương Thành hưng phấn nói:
Đỗ Long cười nói:
Dương Thành cười nói:
Tinh thần Đỗ Long chấn động, lập tức đáp ứng. Sau khi cúp điện thoại, hắn rất
nhanh liền mua bữa sáng, rồi về nhà lấy xe đạp điện chạy tới đồn công an Lệ
Viên.
Đỗ Long chân trước vừa tới thì Phùng Vi Ngũ sau lưng cũng tới theo. Hai người
sau khi trải qua chuyện tối qua thì quan hệ đã tốt lên rất nhiều. Phùng Vi Ngũ
nhiệt tình theo sát Đỗ Long chào hỏi, cười nói:
Đỗ Long cũng cười nói:
Hai người cùng nhau vào đồn công an, cảnh sát trực ban Tiểu Trương nói cho hai
người biết, Đồn trưởng, Đồn phó, Chính trị viên còn có ba vị lão cảnh sát có
kinh nghiệm phong phú cũng đang ở trong phòng thẩm vấn.
Đỗ Long mang theo mấy hộp thức ăn nhanh vào phòng thẩm vấn, chỉ thấy Dương
Thành đang cùng Đồn trưởng Liêu Đông Thăng ngồi trong phòng nghỉ trò chuyện.
Mấy căn phòng cách ly thẩm vấn kia mặc dù hiệu quả cách âm không tệ, nhưng vẫn
có thể nghe được từ bên trong không ngừng vọng ra tiếng quát hỏi, mọi người
vẫn còn đang bận bịu a.
Đỗ Long đi vào, rất khoa trương nói:
Liêu Đông Thăng và Dương Thành cùng cười ha hả, Dương Thành cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Liêu Đông Thăng cười nói:
Đỗ Long cởi bỏ túi nylon lớn, bắt đầu phân phát bữa sáng:
Mặc dù hai vị Đồn trưởng và Đồn phó không nói gì, nhưng từ nét mặt của họ có
thể thấy được bọn họ khá hài lòng với sự lanh lợi của Đỗ Long. Bữa sáng đều
được phân phát, tổng cộng có mười suất, tất cả mọi người rất hài lòng.
Mọi người nói tới nói lui vài câu liền chuyển đề tài lên việc thẩm vấn. Trong
năm người mà tối qua đám Đỗ Long bắt được đã có ba tên chịu nhận tội, còn lại
hai tên tuy chưa chịu cung khai, nhưng nội tình của hai kẻ này thì đồn công an
đã tra ra ngọn ngành. Hơn nữa, đã xác nhận một điểm, năm người này và hai tên
sát thủ tối qua quả nhiên là cùng một bọn.
Đám người này không chỉ có vài tên như vậy, bọn chúng là nông dân một tỉnh nào
đó ở phương bắc, chạy qua mấy tỉnh phía nam để làm công, cả đám đều có quan hệ
đồng hương cho nên liền tập trung lại với nhau. Thành phần của đám người này
có chút hỗn tạp, có nông dân chân chính, cũng có kẻ tính tình táo bạo thích
gây chuyện, trong đó lại tiềm tàng vài tên tội phạm đã từng gây án tại quê cũ
nên phải trốn qua mấy tỉnh phía nam!
Cả bảy người bị bọn Đỗ Long lần lượt bắt được này cũng không phải là loại tốt
lành gì, bảy người bọn chúng do một tên có biệt danh là Lưu Lão Hổ cầm đầu.
Lục soát trên người Lưu Lão Hổ thì tìm được một chứng minh thư có tên là Lưu
Trường Thuận, nhưng những cảnh sát có kinh nghiệm vừa nhìn là biết đây chỉ là
chứng minh thư giả, hiện tại đang tiến hành đối chiếu dấu vân tay và đặc trưng
khuôn mặt với hồ sơ tội phạm truy nã trên mạng. Từ những biểu hiện của gã sau
khi bị bắt, thì xem ra rất có thể gã từng gây án.
Một tên khác có biệt hiệu là Thủy Ngư, tình hình cũng tương tự với Lưu Lão Hổ.
Bọn chúng có kinh nghiệm đối kháng với việc thẩm vấn khá phong phú, đến nay
vẫn chưa chịu cung khai, ngược lại còn không ngừng la hét, nói phải tố cáo
cảnh sát của đồn công an tự ý đánh người, tạm giam phi pháp và tra tấn bức
cung.
Ba tên còn lại thì dễ dàng đối phó hơn, bọn chúng từng tên khai báo vấn đề của
mình, trong đó có một tên là kẻ trộm chuyên nghiệp, hai tên còn lại đều là
những kẻ cướp bóc lõi đời. Mặc dù những điều này không nói lên đây là một vụ
án lớn, nhưng đám Dương Thành không có khả năng vì một điểm như thế này mà
hưng phấn gọi Đỗ Long trở về thương lượng được.
Đỗ Long bình tĩnh không hỏi, Phùng Vi Ngũ sau một lúc nhịn không được liền
hỏi:
Liêu Đông Thăng cười nói:
Mặc dù Lưu Lão Hổ và Thủy Ngư bình thường mồm miệng rất cứng, nhưng từ ánh mắt
sắc bén của những người thẩm vấn, vẫn có thể từ trong lời khai nhìn ra hai
người bọn chúng hẳn là đều có án mạng trên người, có lẽ bọn chúng đã từng giết
không chỉ một người. Chính hai tên này mới là điều khiến cho mấy người Liêu
Đông Thăng hiện tại vô cùng hưng phấn. Nếu bắt được tội phạm đang bị truy nã
toàn quốc thì đồn công an Lệ Viên tại tỉnh Thiên Nam, thậm chí là trên cả nước
chắc chắn sẽ rất nổi danh!
Mọi người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, tiếp tục đi thẩm vấn đám người Lưu Lão
Hổ. Cho dù là ba tên đã khai nhận cũng không thể buông lỏng, phải tiếp tục từ
trên người bọn chúng tra ra nhiều thứ hơn nữa.
Trong phòng nghỉ rất nhanh chỉ còn lại có bốn người là Chính trị viên Vương Tố
Văn, Dương Thành, Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ. Vương Tố Văn là một bạch diện thư
sinh, tuổi chừng ba mươi, không có bản lĩnh gì, nên vào những lúc hội họp thì
chỉ đọc bản thảo và nói suông. Bình thường chẳng những Đồn trưởng, Đồn phó đều
không quan tâm, mà ngay cả những cảnh sát lão luyện bên dưới cũng không thèm
để ý tới gã, chỉ có những kẻ mới tới như Đỗ Long mới có thể vẫn duy trì tôn
kính với gã mà thôi.
Vương Tố Văn đưa một điếu thuốc thơm cho Dương Thành, sau đó tự mình đốt một
điếu, gã nhìn Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ cười nói:
Trên mặt Phùng Vi Ngũ lập tức lộ vẻ hưng phấn, Đỗ Long cũng có chút chờ mong,
thân phận của hai tên kia chưa điều tra rõ, chẳng lẽ đã bắt đầu luận công ban
thưởng rồi sao?
Chỉ nghe Vương Tố Văn nói:
Phùng Vi Ngũ và Đỗ Long nghe đến đây thì trong lòng trầm xuống, công trạng của
bọn họ chẳng qua có là bắt vài tên đánh lén cảnh sát mà thôi, còn về án lớn
như phá kế hoạch giết người rồi lẩn trốn thì chỉ có mấy vị cảnh sát tham gia
thẩm vấn là có liên quan, bọn Đỗ Long chẳng dính dáng gì a. Thời điểm luận
công ban thưởng, người khác ăn thịt, bọn họ chỉ có thể uống canh thừa, đây
cũng quá không công bằng mà.
Đỗ Long sắc mặt rất bình tĩnh, dù sao hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý bị người khác
đoạt công lao. Tuy rằng trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng lại không biểu lộ ra
ngoài. Phùng Vi Ngũ đang trong trạng thái tràn đầy hy vọng thì biến thành bọt
nước, gã kích động nói:
Sắc mặt của Vương Tố Văn có chút khó coi, gã nói: