Đai Bàng Tung Cánh


Người đăng: tuanh.kst@

Bàn tay của Triệu Ngọc Hoa khúc cuối bị Đỗ Long bóp mạnh một phát khiến cho
hai mắt của gã biến thành màu đen, thiếu chút nữa té xỉu, nhưng cũng may là gã
được hai tên vệ sĩ kịp thời đỡ lấy.

Tô Linh Vân hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười bỗng trở nên
nghiêm nghị nói:


  • Anh họ, anh đừng ở chỗ này tự làm mất mặt nữa, anh muốn đi đâu thì cứ đi
    đến đó, nơi này không chào đón anh!

Khuôn mặt của Triệu Ngọc Hoa càng thêm đen, gã nói:


  • Như vậy sao được, dượng nhờ anh phải luôn bảo vệ bên cạnh em, nếu lúc anh
    không có ở đây mà có chuyện không may xảy ra thì anh biết tính sao?

Tô Linh Vân nói:


  • Đó là ba em khách sáo mới nói vậy thôi, xin anh đừng hiểu lầm. Thật ra thì
    cậu có nói qua để em coi sóc anh, chẳng qua trước giờ lời của em nói dù sao
    anh cũng không để trong lòng, em cũng lười quản anh, anh muốn đi đâu thì đi,
    đừng làm phiền em là được! Xin mời anh đi cho, bằng không em sẽ gọi bảo vệ
    tới!

Sắc mắt Triệu Ngọc Hoa trở nên xanh mét, gã hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long,
nói:


  • Được lắm! Anh đi, các người cứ từ từ mà chơi, anh xuống lầu dưới chơi
    bowling chút, em có chuyện gì thì cứ việc gọi anh.

Cửa phòng cuối cùng cũng đóng lại, Tô Linh Vân thở dài, nói:


  • Để mọi người phải chê cười rồi, não của anh họ tôi hơi ít nếp nhăn, xin mọi
    người đừng phiền lòng.

Đỗ Long cười nói:


  • Tôi thấy tổng giám đốc Triệu và tiểu thư Tô có lẽ không phải là anh em họ
    thực sự phải không?

Tô Linh Vân nói:


  • Đúng vậy, mẹ tôi lúc còn trẻ đã từng giúp cha của y, vậy nên hai người liền
    xem nhau là chị em, cũng vì thế mà tôi mới có một người anh họ như vậy. Được
    rồi, đừng nhắc tới anh ta nữa, mọi người hãy ngồi xuống nói chuyện thì hơn…
    cảnh sát Đỗ, anh làm thế nào mà tới thành phố Ngọc Minh nhanh như vậy được?

Đỗ Long nói:


  • Tôi đáp ứng sẽ tới đây tham gia kêu gọi đầu tư, nhưng cũng không nói là
    nhất định phải đến cùng với đoàn, cho nên tôi liền chạy về đây trước để gặp
    mặt bạn bè tinh linh, không ngờ lại gặp được chị Hân và Tiên Nhi.

Tô Linh Vân cười nói:


  • Vậy sao, trái đất này thật là nhỏ mà, khắp nơi đều có thể gặp được người
    quen. À chị Hân này, sao chị lại quen biết Đỗ Long thế?

Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long, trong mắt thoáng qua tình cảm sâu sắc, cô mỉm cười
nói:


  • A Long là ân nhân cứu mạng của chị, hồi trước chị bị một kẻ cướp khống chế,
    là A Long đã cứu chị… Tiên Nhi chắc cũng còn nhớ rõ, lúc đó A Long trúng một
    viên đạn phải vào bệnh viện đó.


  • Ah… em nhớ ra rồi!


Bạch Nhạc Tiên bừng tỉnh đại ngộ. Việc này Tô Linh Vân không biết nên cô liền
quay qua hỏi thăm. Lâm Nhã Hân và Đỗ Long kể lại tình tiết đã được chỉnh sửa
trong câu chuyện lúc trước của hai người, khiến cho những tình tiết này càng
thêm ly kỳ kịch tính, lại càng làm cho một người chưa hiểu rõ như Bạch Nhạc
Tiên và một người hoàn toàn không biết tí gì như Tô Linh Vân đều nhìn Đỗ Long
với cặp mắt khác xưa.

Không khí nói chuyện của mọi người lại càng trở nên náo nhiệt, hơn nữa ba cô
gái Tô Linh Vân, Lâm Nhã Hân, Bạch Nhạc Tiên trên cơ bản là cùng một cấp độ,
nên giữa bọn họ có rất nhiều chủ đề chung. Ba người lúc bình thường đều không
có bạn bè thân thuộc, hiện tại đột nhiên gộp đủ ba người nên qua cuộc nói
chuyện này liền khiến ba người như cảm thấy tiếc nuối vì đã không sớm gặp được
nhau.

Thực ra Đỗ Long cũng không bị gạt qua một bên, hắn đôi lúc chen vào một câu
giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến cho ba cô gái phải suy nghĩ nửa ngày, sau đó
bọn họ lại quay sang nhìn Đỗ Long một cách khâm phục, ai bảo những câu của tên
nhóc này lại thâm ảo đến vậy cơ chứ? Những câu nói đó tràn đầy triết lý nhân
sinh, giống như bản thân đã từng trải rất nhiều chuyện, lại giống như đã hiểu
thấu bản chất cuộc sống mà chỉ những bậc trí giả mới có thể nói ra được.


  • Cho dù là ai đi nữa, nếu đã tỉnh lại sau khi suýt chút nữa biến thành người
    thực vật thì đều sẽ có một chút cảm ngộ thôi.

Đỗ Long cười nói, trong mắt lộ ra một chút tang thương và cô tịch.

Đáng tiếc là hắn đang mang kính râm nên không thể cảm động đến ba người đẹp
đang mải nói chuyện. Tô Linh Vân đột nhiên hỏi:


  • Chị Hân, em nhớ rõ ràng chị nói sắp tới sẽ đầu tư vào một khu nghèo khó ở
    thành phố Thụy Bảo, chỗ chị nói không phải là xã Mãnh Tú đấy chứ?

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Đúng là xã Mãnh Tú đó, sau khi A Long bị điều tới xã Mãnh Tú, hắn cảm thấy
    cuộc sống của người dân nơi đó vẫn còn quá lạc hậu. Điều này cũng là do không
    có điều điện phát triển kinh tế, cho nên hắn mới để ý xem coi có thể đầu tư
    vào cái gì không, sau cùng thì hắn cũng thuyết phục được chị. Chị đã tự mình
    tới xã Mãnh Tú hai lần rồi, cảm thấy chỉ cần chính phủ ủng hộ đầy đủ thì vẫn
    có thể kiếm được lợi nhuận khi đầu tư. Nhưng hiện tại vẫn còn một số vấn đề
    chưa giải quyết được nên chị tính ở hội nghị thu hút đầu tư và đại hội đại
    biểu nhân dân châu Đức Hồng lần này nói chuyện với bọn họ, nhờ bọn họ giải
    quyết mấy vấn đề kia. Nếu tất cả mọi việc đều thuận lợi thì có lẽ tới đầu
    tháng bảy này là có thể khởi công xây dựng đường xá rồi.

Tô Linh Vân tò mò hỏi:


  • Loại địa phương như nơi đó nếu có người chịu vào đầu tư đã là phúc đức lắm
    rồi, chính quyền địa phương hẳn phải trăm phương nghìn kế giải quyết vấn đề
    cho chị mới phải chứ, sao lại có chuyện tự mình phải khó khăn chạy vạy như thế
    này nhỉ?

Đỗ Long nói:


  • Xã Mãnh Tú là một nơi tương đối khó quản lý, vấn đề chủ yếu ở đây là người
    dân tàng trữ rất nhiều súng ống, trong đó có ba thôn có số lượng súng ống tàng
    trữ còn nhiều hơn cả số người trong thôn. Mà có quá nhiều súng ống thì rất
    nhiều chính sách sẽ không thể thực hiện được. Vấn đề thứ hai là người dân nơi
    đó rất bốc đồng, nếu để cho người ngoài vào đó khai phá, phát triển thì bọn họ
    có cảm giác như người ta đang đào bới phần mộ của tổ tiên bọn họ vậy. Ngoài
    ra, trong chính quyền xã thì người dân bản xứ chiếm đa số, cho dù có vì đầu tư
    lớn mà hai bên sẽ có một số lợi ích chung, nhưng thực chất thì giữa hai bên
    vẫn còn có sự khác biệt rất lớn. Dưới tình huống như vậy, những bộ ngành phía
    trên sẽ khiến cho bọn họ chịu áp lực rất lớn.

Tô Linh Vân đã đầu tư ở rất nhiều nơi, cô biết rõ những vấn đề mà Đỗ Long vừa
nói quả thật rất khó giải quyết. Trưng dụng đất đai còn dễ nói, chứ đụng tới
vấn đề thu hồi súng ống đang tràn lan thì không dễ dàng như vậy. Suy nghĩ một
lúc, ánh mắt Tô Linh Vân không khỏi liếc qua nhìn Bạch Nhạc Tiên.

Bạch Nhạc Tiên nói:


  • Việc này em đã hỏi qua ba em hai lần rồi, ông vừa nghe tới vấn đề thu hồi
    súng ống ở ba cái thôn kia thì liền lắc đầu như trống bỏi. Ông nói trừ phi
    trung ương hạ quyết tâm, còn không thì không ai có thể lay chuyển được khối u
    ác tính này cả.

Tô Linh Vân biết những lời mà Bạch Nhạc Tiên vừa nói quả thật là như thế. Nói
như vậy tức là vụ án liên quan đến súng ống này chính là một vụ án lớn, nhưng
sau khi số lượng súng ông lên đến một trình độ nhất định, vậy thì vụ án này
không thể giải quyết theo phương thức bình thường được nữa. Ngay cả cục trưởng
Cục Công An hay bí thư Đảng ủy Công An của tỉnh khi nghe tới vấn đề này còn
phải biến sắc thì có thể thấy được vấn đề này quả thật rất khó giải quyết. Sau
khi trong lòng Tô Linh Vân cân nhắc một chút, cuối cùng cô cũng xác định mình
không thể giúp đỡ được gì ở vấn đề này. Cho dù cô có về nói bóng nói gió với
ba của cô thì cũng vô dụng, chức quan càng lớn thì càng phải suy tính kỹ
lưỡng, lại càng không có khả năng hành động thiếu suy nghĩ.


  • Thật xin lỗi, việc này tôi không giúp được gì rồi…

Tô Linh Vân nhìn Đỗ Long, áy náy nói.

Đỗ Long kiêu ngạo mỉm cười, nói:


  • Việc cỏn con này vẫn chưa cần phải nhờ đến tiểu thư Tô hỗ trợ đâu. Trên
    thực tế, tôi đã có sẵn kế hoạch, trước khi chị Hân bắt đầu đầu tư làm đường,
    tôi chắc chắn sẽ giải quyết hai vấn đề này. Tôi sẽ không để cho cái đám người
    cứ nghĩ mình có súng thì đã thành vua này làm chậm trễ kế hoạch của tôi đâu!

Nhìn Đỗ Long khắp người lộ ra một cỗ ngạo khí không chống nổi, trong mắt Tô
Linh Vân hiện lên một tia sáng kỳ lạ. Tô Linh Vân đã gặp qua không ít nhân sĩ
thành công, có thể nói ra những lời hào khí ngất trời như thế thì không phải
nhân sĩ thành công bình thường có thể làm được. Loại tự tin mạnh mẽ và khinh
thường đối với địch nhân như thế này, Tô Linh Vân chỉ từng thấy qua ở một số
ít người mà thôi, mà những người này không ai không phải là những người đứng
đầu trong một ngành sản xuất nào đó, mỗi người đều là một truyền thuyết, nhưng
với thân phận địa vị của Đỗ Long, điều này… cũng thật là không thể tưởng tượng
được.

Tô Linh Vân chỉ thoáng bị Đỗ Long làm chấn kinh một lúc, nhưng Lâm Nhã Hân và
Bạch Nhạc Tiên khi nhìn thấy loại thần thái ngạo nghễ thiên hạ này của Đỗ Long
thì toàn bộ trái tim của hai người giống như bị điện giật, quả thật muốn lao
ngay vào lồng ngực của hắn để hưởng thụ âu yếm…

Tô Linh Vân nháy mắt cảm thấy hứng thú, liền hỏi:


  • Đỗ Long, anh định làm những gì? Chúng tôi có thể giúp được gì không?

Đỗ Long lắc đầu, cười một cách thần bí, nói:


  • Một màn ảo thuật nếu nói ra trước thì sẽ mất linh, việc các cô cần làm
    chính là mở to hai mắt mà nhìn. Ngày một tháng bảy tới đây, hoanh nghênh các
    cô tới xã Mãnh Tú xem hành động thu hồi vũ khí của tôi!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #496