Người đăng: tuanh.kst@
Bàn tay của Triệu Ngọc Hoa khúc cuối bị Đỗ Long bóp mạnh một phát khiến cho
hai mắt của gã biến thành màu đen, thiếu chút nữa té xỉu, nhưng cũng may là gã
được hai tên vệ sĩ kịp thời đỡ lấy.
Tô Linh Vân hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười bỗng trở nên
nghiêm nghị nói:
Khuôn mặt của Triệu Ngọc Hoa càng thêm đen, gã nói:
Tô Linh Vân nói:
Sắc mắt Triệu Ngọc Hoa trở nên xanh mét, gã hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long,
nói:
Cửa phòng cuối cùng cũng đóng lại, Tô Linh Vân thở dài, nói:
Đỗ Long cười nói:
Tô Linh Vân nói:
Đỗ Long nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long, trong mắt thoáng qua tình cảm sâu sắc, cô mỉm cười
nói:
A Long là ân nhân cứu mạng của chị, hồi trước chị bị một kẻ cướp khống chế,
là A Long đã cứu chị… Tiên Nhi chắc cũng còn nhớ rõ, lúc đó A Long trúng một
viên đạn phải vào bệnh viện đó.
Ah… em nhớ ra rồi!
Bạch Nhạc Tiên bừng tỉnh đại ngộ. Việc này Tô Linh Vân không biết nên cô liền
quay qua hỏi thăm. Lâm Nhã Hân và Đỗ Long kể lại tình tiết đã được chỉnh sửa
trong câu chuyện lúc trước của hai người, khiến cho những tình tiết này càng
thêm ly kỳ kịch tính, lại càng làm cho một người chưa hiểu rõ như Bạch Nhạc
Tiên và một người hoàn toàn không biết tí gì như Tô Linh Vân đều nhìn Đỗ Long
với cặp mắt khác xưa.
Không khí nói chuyện của mọi người lại càng trở nên náo nhiệt, hơn nữa ba cô
gái Tô Linh Vân, Lâm Nhã Hân, Bạch Nhạc Tiên trên cơ bản là cùng một cấp độ,
nên giữa bọn họ có rất nhiều chủ đề chung. Ba người lúc bình thường đều không
có bạn bè thân thuộc, hiện tại đột nhiên gộp đủ ba người nên qua cuộc nói
chuyện này liền khiến ba người như cảm thấy tiếc nuối vì đã không sớm gặp được
nhau.
Thực ra Đỗ Long cũng không bị gạt qua một bên, hắn đôi lúc chen vào một câu
giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến cho ba cô gái phải suy nghĩ nửa ngày, sau đó
bọn họ lại quay sang nhìn Đỗ Long một cách khâm phục, ai bảo những câu của tên
nhóc này lại thâm ảo đến vậy cơ chứ? Những câu nói đó tràn đầy triết lý nhân
sinh, giống như bản thân đã từng trải rất nhiều chuyện, lại giống như đã hiểu
thấu bản chất cuộc sống mà chỉ những bậc trí giả mới có thể nói ra được.
Đỗ Long cười nói, trong mắt lộ ra một chút tang thương và cô tịch.
Đáng tiếc là hắn đang mang kính râm nên không thể cảm động đến ba người đẹp
đang mải nói chuyện. Tô Linh Vân đột nhiên hỏi:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Tô Linh Vân tò mò hỏi:
Đỗ Long nói:
Tô Linh Vân đã đầu tư ở rất nhiều nơi, cô biết rõ những vấn đề mà Đỗ Long vừa
nói quả thật rất khó giải quyết. Trưng dụng đất đai còn dễ nói, chứ đụng tới
vấn đề thu hồi súng ống đang tràn lan thì không dễ dàng như vậy. Suy nghĩ một
lúc, ánh mắt Tô Linh Vân không khỏi liếc qua nhìn Bạch Nhạc Tiên.
Bạch Nhạc Tiên nói:
Tô Linh Vân biết những lời mà Bạch Nhạc Tiên vừa nói quả thật là như thế. Nói
như vậy tức là vụ án liên quan đến súng ống này chính là một vụ án lớn, nhưng
sau khi số lượng súng ông lên đến một trình độ nhất định, vậy thì vụ án này
không thể giải quyết theo phương thức bình thường được nữa. Ngay cả cục trưởng
Cục Công An hay bí thư Đảng ủy Công An của tỉnh khi nghe tới vấn đề này còn
phải biến sắc thì có thể thấy được vấn đề này quả thật rất khó giải quyết. Sau
khi trong lòng Tô Linh Vân cân nhắc một chút, cuối cùng cô cũng xác định mình
không thể giúp đỡ được gì ở vấn đề này. Cho dù cô có về nói bóng nói gió với
ba của cô thì cũng vô dụng, chức quan càng lớn thì càng phải suy tính kỹ
lưỡng, lại càng không có khả năng hành động thiếu suy nghĩ.
Tô Linh Vân nhìn Đỗ Long, áy náy nói.
Đỗ Long kiêu ngạo mỉm cười, nói:
Nhìn Đỗ Long khắp người lộ ra một cỗ ngạo khí không chống nổi, trong mắt Tô
Linh Vân hiện lên một tia sáng kỳ lạ. Tô Linh Vân đã gặp qua không ít nhân sĩ
thành công, có thể nói ra những lời hào khí ngất trời như thế thì không phải
nhân sĩ thành công bình thường có thể làm được. Loại tự tin mạnh mẽ và khinh
thường đối với địch nhân như thế này, Tô Linh Vân chỉ từng thấy qua ở một số
ít người mà thôi, mà những người này không ai không phải là những người đứng
đầu trong một ngành sản xuất nào đó, mỗi người đều là một truyền thuyết, nhưng
với thân phận địa vị của Đỗ Long, điều này… cũng thật là không thể tưởng tượng
được.
Tô Linh Vân chỉ thoáng bị Đỗ Long làm chấn kinh một lúc, nhưng Lâm Nhã Hân và
Bạch Nhạc Tiên khi nhìn thấy loại thần thái ngạo nghễ thiên hạ này của Đỗ Long
thì toàn bộ trái tim của hai người giống như bị điện giật, quả thật muốn lao
ngay vào lồng ngực của hắn để hưởng thụ âu yếm…
Tô Linh Vân nháy mắt cảm thấy hứng thú, liền hỏi:
Đỗ Long lắc đầu, cười một cách thần bí, nói: