Người đăng: tuanh.kst@
Không chỉ Bạch Nhạc Tiên muốn học, nhìn Đỗ Long vài ba câu đã vạch mặt nghi
phạm khiến mọi người đều hưng phấn muốn học cái thuật bắt mạch kiểm tra lời
nói kia. Đỗ Long còn bảo Mạnh Hạo tìm một cái phòng nhỏ để mọi người nghe hắn
giảng giải về thuật bắt mạch kiểm tra lời nói.
Sau khi Đỗ Long tha hồ giới thiệu cho mọi người một chút kinh nghiệm thì thí
nghiệm ngay tại chỗ, kết quả người nói dối bị hắn quay cho một hồi. Đây là đám
cảnh sát hình sự không có gánh nặng tâm lý gì và được huấn luyện có tố chất,
đổi lại hoàn cảnh đặc thù, trong lòng phạm nhân có quỷ, một chiêu này xem ra
thật sự có tác dụng rất lớn. Mọi người vì thế liền nóng lòng muốn thử ngay,
nhưng kết quả sau khi bọn họ thay nhau làm thí nghiệm lại làm người khác uể
oải. Xem ra Đỗ Long nói đúng, muốn học được chiêu này, thế nào cũng phải học y
thuật vài năm mới được.
Đỗ Long mặc kệ bọn họ, tiếp tục giúp Mạnh Hạo, tra xét vài bản án cũ đã gác
lại từ một hai tháng. Tuy rằng không phải toàn bộ lập tức phá được, nhưng tại
chỗ cũng phá được một hai án, và mấy án còn dư lại cũng có đột phá lớn. Ngay
cả đám người Mạnh Hạo đã quen với năng lực của hắn cũng phải nhìn hắn với cặp
mắt khác xưa, huống chi những người mới gia nhập của tổ 1, bọn họ quả thực coi
Đỗ Long trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám rồi.
Đỗ Long giúp gã bạn cũ một chút, sau khi hết bận liền lập tức chuồn đi, tiện
bắt cóc luôn Bạch Nhạc Tiên. Thẩm Băng Thanh không có việc gì làm, liền để cho
hắn tự do hoạt động.
Lúc này không thể mang theo Thẩm Băng Thanh, bởi vì người Đỗ Long muốn gặp là
Tô Linh Vân.
Trung tâm giải trí Hạo Thiên, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên chơi xì tố trong
phòng, người thua uống nước trắng. Trò này Bạch Nhạc Tiên không phải là đối
thủ của Đỗ Long, uống bụng tròn xoe, không ngừng chạy nhà vệ sinh.
Bạch Nhạc Tiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, lần thứ n hỏi vấn đề này, Đỗ Long
nói:
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái mặc váy liền áo màu trắng đi đến.
Cô nhìn thấy trong phòng khách đã có người, cô nhất thời sững sờ, mà Đỗ Long
và Bạch Nhạc Tiên thấy cô tiến vào, hai người trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh
ngạc. Ngay sau đó Bạch Nhạc Tiên trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, đứng
lên, kêu lên:
Người đến chính là Tô Linh Vân, cô cũng nhận ra Bạch Nhạc Tiên, nghe vậy cười
nói:
Lâm Nhã Hân đi theo sau lưng Tô Linh Vân, cô cũng kinh ngạc nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Tô Linh Vân trong mắt hiện lên một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng có chút
nghi hoặc, chỉ thấy Đỗ Long nghi ngờ hướng nhìn sang cô. Tô Linh Vân vui vẻ
đưa tay về phía Đỗ Long, nói:
Đỗ Long giả bộ sửng sốt, sau đó bừng tỉnh nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Bạch Nhạc Tiên đá Đỗ Long một cái, đưa tay thoải mái về phía Lâm Nhã Hân, nói:
Lâm Nhã Hân biết Bạch Nhạc Tiên, chỉ là không trực tiếp tiếp xúc mà thôi, cô
bắt tay Bạch Nhạc Tiên nói:
Bạch Nhạc Tiên vui mừng nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Một âm thanh khiến người ta phiền phức đột nhiên truyền tới:
Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt tươi cười của cả Tô Linh Vân và mọi người đều cứng
ngắc, chỉ thấy Triệu Ngọc Hoa con nhà giàu mới nổi của tập đoàn Thiên Nguyên
dưới sự bảo vệ của vệ sĩ nghênh ngang đi tới.
Tô Linh Vân lạnh nhạt nói:
Đỗ Long cười nói:
Triệu Ngọc Hoa cười lạnh chen lấn tiến vào, y vươn tay về phí Đỗ Long nói:
Tô Linh Vân mặt biến sắc, định lên ngăn cản, thì Lâm Nhã Hân lại nhẹ nhàng kéo
ống tay cô một chút, mỉm cười khẽ lắc đầu. Mà trên mặt Bạch Nhạc Tiên càng lộ
vẻ khinh thường, bởi vậy Tô Linh Vân liền nhịn lại.
Đỗ Long cười ha hả nói:
Mặt Triệu Ngọc Hoa biến sắc, không phải sợ hãi, mà là vì sự khinh miệt mà Đỗ
Long biểu hiện ra ngoài kia, tay hai người nắm lấy nhau, Triệu Ngọc Hoa chậm
rãi tăng lực nói:
Đỗ Long cũng thong thả tăng lực, hắn mỉm cười nói:
Triệu Ngọc Hoa rất nhanh cảm thấy được áp lực từ phía bàn tay Đỗ Long, y vẫn
không chịu nhận thua, kết quả trên trán nhanh chóng mồ hôi ứa ra, là ai cũng
đều nhìn ra Đỗ Long chiếm thế thượng phong. Hai vệ sĩ của Triệu Ngọc Hoa tiến
lên nửa bước, lúc đang do dự muốn cứu ông chủ của họ, Đỗ Long dùng sức mạnh
bất ngờ, sau đó hạ lỏng tay ra, hắn vẫn cười hì hì như cũ nói: