Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh chỉ kịp tránh nửa mặt sang bên cạnh, kết quả vật kia đập vào
mặt cậu ta, đầu lưỡi ngòn ngọt, hóa ra là một khối bơ.
Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh cười ha hả, Bạch Nhạc Tiên lại che miệng nói:
Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
Bạch Nhạc Tiên đưa khăn tay cho cậu, cười nói:
Thẩm Băng Thanh cũng không kiên trì, tùy tiện lau hai cái, vừa ăn bánh ngọt
vừa nghe Bạch Nhạc Tiên giải thích.
Hóa ra bây giờ Bạch Nhạc Tiên đã kiêng rượu, bọn Đỗ Long đều là nam, cô không
muốn tham gia, liền quay về nhà Đỗ Long. Chìa khóa Đỗ Long đưa cho cô cô vẫn
không trả cho Đỗ Long, theo cách nói của cô, cô vẫn là khách trọ nhà Đỗ Long,
bởi vì cô thường xuyên qua lại quét dọn vệ sinh, cho nên tiền thuê tự động
giảm rồi.
Thẩm Băng Thanh ăn hai phần bánh ngọt, nói:
Thẩm Băng Thanh mang đồ vào phòng tắm, Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long nhìn nhau
cười, Bạch Nhạc Tiên lập tức nhào vào trong lòng Đỗ Long, đem một ít bánh ngọt
nhét vào miệng Đỗ Long, ngây thơ nói:
Tay Đỗ Long không thành thật chạy trên thân cô, hắn cười ha hả nói:
Bạch Nhạc Tiên phì phì vài tiếng, trên mặt hai gò má đỏ ửng, cô nói:
Đỗ Long cười nói:
Bạch Nhạc Tiên sợ rồi kênh kênh cái mũi đáng yêu nói:
Đỗ Long không nói gì bế Bạch Nhạc Tiên lên, đi đến phòng ngủ, Bạch Nhạc Tiên
hét lên một tiếng, bị Đỗ Long vứt xuống giường, lúc Đỗ Long dang hai tay bổ
nhào về phía cô, Bạch Nhạc Tiên xoay người nhảy xuống giường, nói:
Đỗ Long hạ cánh xuống giường chậm một chút, Bạch Nhạc Tiên đã chạy ra ngoài,
hơn nữa không ngờ còn chạy rất nhanh ra mở cửa bỏ trốn mất dạng.
Con vịt này đã trong tay ta rồi làm sao có thể để cô bay mất, Đỗ Long chạy
nhanh ra cửa đuổi theo:
Lúc Đỗ Long đi xuống dưới lầu đã không thấy bóng dáng Bạch Nhạc Tiên đâu nữa,
lúc Đỗ Long đang nhìn chung quang, thình lình nghe thấy tiếng xe máy gầm rú
truyền đến, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên cưỡi trên một chiếc xe mô – tô màu đỏ vẫy
vẫy tay hướng Đỗ Long nói:
Anh có thể đuổi được em em sẽ mời anh ăn kem! Em đi trước nhé!
Cái này không công bằng!
Đỗ Long chạy nhanh tới, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên sớm đi xa, một chiếc xe máy vô
cùng uy mãnh dừng ở một bên, cái chìa khóa còn cắm trên xe. Chiếc xe thoạt
nhìn khá quen mắt, dường như chính là chiếc mô tô BMW trân quý bản 2000 mà hắn
thắng Dương Minh Huy trong cuộc đua xe trên quốc lộ.
Lúc trước Đỗ Long không lấy chiếc xe này của Dương Minh Huy, không ngờ hôm nay
Bạch Nhạc Tiên mang nó tới, chẳng lẽ tiểu tử Dương Minh Huy tự nguyện đưa tới
cửa?
Đỗ Long bất chấp tất cả, trước tiên lái xe đuổi theo sau. Chiếc mô tô BMW đã
qua sửa chữa phát ra tiếng nổ vang, sau đó liền xông ra ngoài.
Bạch Nhạc Tiên chờ hắn ở cửa kí túc xá nhà máy dệt, thấy hắn đi ra, liền tăng
tốc chạy ra đường quốc lộ. Đỗ Long bám đuôi đuổi theo, nhưng kỹ thuật điều
khiển xe dù sao không bằng Bạch Nhạc Tiên, chỉ thấy cô thuần thục chạy xe giữa
dòng xe cộ qua lại không ngớt, một lúc đã bỏ xa Đỗ Long.
Đỗ Long âm thầm nói, thật là một phen kinh hồn bạt vía, khoảng cách với Bạch
Nhạc Tiên càng ngày càng xa rồi.
Bạch Nhạc Tiên dừng lại ở cầu vượt vòng quanh thành phố, qua hai phút Đỗ Long
mới đuổi kịp, Bạch Nhạc Tiên châm chọc hắn một chút, sau đó chỉ vào cầu vượt
nói:
Đỗ Long ngẩng đầu lên, lập tức thấy một bức ảnh của mình thật lớn đang kính lễ
với dòng người qua lại, hắn chợt nói:
Bạch Nhạc Tiên cau cái mũi, nhấn mạnh nói:
Đỗ Long nói:
Bạch Nhạc Tiên xoẹt một tiếng, nói:
Đỗ Long lặng lẽ nghe, Bạch Nhạc Tiên lần đầu tiên giải thích cho hắn về nguyên
nhân mình bị mất trí nhớ:
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, nói:
Đỗ Long mỉm cười nói:
Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Đỗ Long nói:
Đỗ Long nói:
Bạch Nhạc Tiên thất vọng nói:
Đỗ Long nói:
Bạch Nhạc Tiên xoẹt một tiếng, cô cười:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long cầm lấy tay Bạch Nhạc Tiên nhấn vào một chỗ nào đó, Bạch Nhạc Tiên chỉ
cảm thấy cái gì đó cưng cứng đặt vào tay mình, cách quần ngoài cũng có thể cảm
giác được nhiệt lượng của nó, trái tim Bạch Nhạc Tiên bỗng nhiên rộn ràng, cô
ha ha nói:
Bạch Nhạc Tiên rấy mạnh bị Đỗ Long ấn xuống đất, Đỗ Long dựa vào mô tô ngồi
trên thảm cỏ, cởi bỏ dây lưng vẫy tay gọi Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên cắn
răng, lắc đầu nói:
Đỗ Long không nói gì mà “bắt” cô lại chỗ mình, nhờ có xe máy che chắn, hai
người lưng hướng cầu vượt, ngay dưới tấm biển quảng cáo kia…