Chào Mừng Về Nhà


Người đăng: tuanh.kst@


  • Mồng 5 tháng 6 tôi muốn về thành phố Ngọc Minh một chuyến, có khi phải vài
    ngày.

Đỗ Long nói.

Vậy sao? Khéo quá, tôi cũng phải đi thành phố Ngọc Minh vài ngày, đến lúc đó
có bố trí thời gian gặp mặt nói chuyện.

Tô Linh Vân khẽ cười nói.


  • Được thôi, đến lúc đó có cơ hội nói chuyện sau.

Giọng điệu của Đỗ Long có vẻ có chút không được thoải mái.

Tô Linh Vân nhạy bén cảm giác được điểm này cô hỏi:


  • Thế nào? Có vấn đề gì không?

Đỗ Long cười khổ nói:


  • Tôi không biết, cấp trên của chúng ta yêu cầu tôi tham gia triển khai hội
    nghị thu hút đầu tư thành phố Ngọc Minh, có lẽ sẽ rất bận, không biết có thể
    có được bao nhiêu thời gian tự do.

Tô Linh Vân cười nói:


  • Cấp trên phái anh đi tham gia hội nghị thu hút đầu tư? Ông ta muốn anh làm
    vệ sĩ riêng cho ông ta sao?

Đỗ Long nói:


  • Tôi cũng không biết, dù sao cũng là do cấp trên chỉ đạo, cô có thể không
    biết rằng, chuyển tôi đến châu Đức Hồng đúng lúc Chủ tịch thành phố Ngọc Minh
    Mã Quang Minh bị điều đến Châu Đức Hồng làm Bí thư Châu ủy rồi, đây giống như
    là ý của ông ta… phỏng chừng không phải là chuyện tốt, cố ý muốn hạ nhục tôi.

Tô Linh Vân trầm ngâm nói:


  • Trùng hợp vậy? A … Thành phố Ngọc Minh mở hội nghị thu hút đầu tư, châu Đức
    Hồng các anh đến xem náo nhiệt nhỉ?

Đỗ Long cười khổ nói:


  • Hình như là thành phố Ngọc Minh phát thiệp mời tới các huynh đệ châu thị
    tỉnh Thiên Nam, mời mọi ngời mỗi nơi một đoàn đi tham gia hội nghị thu hút đầu
    tư kia, cho nên… tôi đã bị nhắm đến rồi.

Tô Linh Vân nói:


  • Thì ra là thế, xem ra lần này lãnh đạo thành phố Ngọc Minh rất quyết đoán,
    không ngờ cái ngày hội nghị thu hút đầu tư biến thành ngày tỉnh Thiên Nam hội
    nghị thu hút đầu tư… Đỗ Long anh với Bạch Nhạc Tiên rất thân thiết phải không?
    Chỉ cần ba cô ta gật đầu, anh có thể trực tiếp được điều về thành phố Ngọc
    Minh ngay.

Đỗ Long nói:


  • Tôi không muốn dùng cách này để trở về, hơn nữa công việc của tôi ở xã Mãnh
    Tú vừa mới khởi sắc, lãnh đạo Cục công an thành phố cũng rất ủng hộ tôi, tôi
    không thể bỏ dở nửa chừng, Mã Quang Minh muốn chỉnh tôi tôi cũng chỉ có thể
    nhịn.

Tô Linh Vân nói:


  • Anh có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, như vậy đi, lần này tôi cũng muốn
    đi tham dự hội nghị thu hút đầu tư thành phố Ngọc Minh đấy, đến lúc đó tôi đến
    khu triển lãm của châu Đức Hồng các anh chụp với chủ tịch thành phố Mã một
    kiểu ảnh, anh đi cùng tôi diễn xuất với chủ tịch Mã một lần, có lẽ ông ấy sẽ
    đối tốt hơn với anh một chút.

Đỗ Long do dự nói:


  • Như vậy …. Như vậy được chứ?


  • Đó là do tôi mà, ồ, bạn tôi đến rồi, khi nào tới thành phố Ngọc Minh thì
    gọi điện thoại cho tôi nhé, bai.


Tô Linh Vân cúp điện thoại.

Đỗ Long trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, đang lái xe Thẩm Băng Thanh nói:


  • Nếu như Tô Linh Vân phát hiện mọi thứ đều là do cậu sắp đặt, thì cậu xui
    xẻo rồi.

Đỗ Long cười nói:


  • Vậy cũng chưa chắc, trước hết cô ta không thể phát hiện ra, tiếp theo cho
    dù cô ta có phát hiện, tôi cũng có lí do thoái thác khiến cô ta tha thứ cho
    tôi, cậu cứ lái xe từ từ, tôi chợp mắt một lát.

Đỗ Long nói xong cũng nhắm mắt lại, Thẩm Băng Thanh hừ nhẹ một tiếng, anh biết
Đỗ Long mất ngủ đã thành thói quen, cái gọi là ngủ gật, nhất định là đang suy
nghĩ quỷ kế gì đó lừa gạt người ta.

Thời gian sắp đến, Đỗ Long giao công việc lại cho Tần Tuấn, sau đó cùng với
Thẩm Băng Thanh lái chiếc xe bán tái của cảnh sát tiến thẳng đến thành phố
Ngọc Minh. Mã Quang Minh yêu cầu những người tham dự hội nghị sẽ cùng đến
thành phố Lỗ Tây sáu ngày, sau đó cùng nhau tiến đến thành phố Ngọc Minh bảy
ngày, ngày mồng 5 tháng 6 Đỗ Long cũng đến thành phố Ngọc Minh.

Sau khi rời khỏi cái xã rách nát đó, xe cảnh sát còi inh ỏi cả một chặng
đường, cũng giống như ngày Đỗ Long rời khỏi thành phố Ngọc Minh.

Lúc sắp đến thành phố Lỗ Tây, xe cảnh sát đột nhiên vượt qua một chiếc Audi
màu đen, tạo nên bụi đất khiến lái xe của xe Audi vội vàng đóng cửa kính xe
lại rồi.


  • Cái đó…. Xe cảnh sát treo biển thành phố Ngọc Minh sao? Sao lại chạy đến từ
    hướng thành phố Thụy Bảo? Chẳng lẽ ở đầu thành phố xảy ra chuyện? Đường Lệ
    Phượng nhíu lông mày cầm lấy điện thoại định gọi cho Lý Tùng Lâm.

Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư thành phố Thụy Bảo Lưu Á Đan ở một bên cười
nói:


  • Không nghe thấy nói gì đến có đại án gần đây, có lẽ là bắt được tên tội
    phạm nào đó hoặc là phải hỗ trợ bắt tội phạm, cho nên người chuyên môn lái xe
    cảnh sát thành phố Ngọc Minh trở về. Trước kia thường nhìn thấy trên đường,
    thành phố Thụy Bảo chúng ta dù sao cũng là cửa khẩu hàng đầu toàn bộ tỉnh
    Thiên Nam đi Myanmar, rất nhiều tội phạm bỏ trốn đều muốn chạy trốn ra nước
    ngoài từ chỗ chúng ta.

Đường Lệ Phượng khẽ thở dài, nói:


  • Là vậy sao? Rất hay gặp sao? Vậy là tốt rồi…

Cô có chút sợ sệt nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ cả người…

Lưu Á Đan tò mò liếc trộm vị lãnh đạo mỹ nữ bên cạnh mình, thời gian trước sau
khoảng thời gian bị bệnh, tinh thần của cô thành ra kém đi rất nhiều, thường
xuyên lo lắng sợ sệt, hiệu quả công việc cũng kém hơn trước rất nhiều, tất cả
mọi người đều đoán đời sống tình cảm của cô xảy ra chuyện không hay. Ngay đến
chuyện cháu trai cô cả ngày gây chuyện bị hình phạt, cô đều không tỏ bất kỳ
thái độ gì, trước kia cô nổi tiếng cưng chiều tên tiểu tử đó.

Công việc gần đây của Đường Lệ Phượng quả thật rất không ổn, đó là bởi vì tâm
tình của cô không ổn, cô hiện tại gần như buổi tối cũng không dám về nhà, về
đến nhà cũng không dám nhắm mắt ngủ, sợ chỉ cần vừa nhắm mắt lại, cái tên đáng
chết kia lại xuất hiện bạo hành cô.

Cô lo lắng đề phòng qua mười ngày, kết quả tên khốn kia không xuất hiện, cô
không thể tiếp tục chịu đựng nữa, sau khi nhận được lệnh từ châu Đức Hồng,
Đường Lệ Phượng lập tức quyết định tự mình đi một chuyến, tham gia cùng với
đoàn châu Đức Hồng đi tới thành phố Ngọc Minh, ít nhất có thể trốn ở thành phố
Ngọc Minh mười tám ngày, ở trong môi trường mới, có lẽ cô mới có thể ngủ được
một giấc ngon lành.

Đường Lệ Phượng quyết định tự mình làm việc đó không liên quan đến cả đoàn,
việc này khiến lãnh đạo thành phố Thụy Bảo hết sức kinh ngạc, bởi vì việc tổ
chức thành đoàn thể đi tham gia hội nghị thu hút đầu tư ở thành phố Ngọc Minh
cơ bản không ai ủng hộ, chuyện này không được lòng thậm chí phải mất mặt,
người khác đều là trốn tránh không kịp.

Xe cảnh sát sau khi qua thành phố Lỗ Tây liền lên đường cao tốc, hai người
thay phiên lái xe, bảy giờ xế chiều tới thành phố Ngọc Minh, Đỗ Long trực tiếp
đi ô tô đến khách sạn Kim Long ở quận Bạch Hoa, ở đó, đám Hoàng Kiệt Hào đã
chờ từ rất lâu.


  • Đỗ Long! Thẩm Băng Thanh!

Hoàng Kiệt Hào đi về phía Đỗ Long nghênh đón, y và Đỗ Long ôm một cái, sau đó
vỗ vai Đỗ Long cười nói:


  • Tên tiểu tử này không ngờ trắng ra nhiều ha, không phải là mỗi ngày đều
    trốn ở đồn công an nhàn hạ rồi hả?

Đỗ Long cười nói:


  • Ở đó có nhiều cây, cũng không cao như thành phố Ngọc Minh, tia tử ngoại
    không lợi hại như vậy, cho nên tuy rằng mệt mỏi hơn so với bên này nhiều,
    nhưng làn da ngược lại trắng ra, nhất là Băng Thanh, da của cậu ấy nhiều cô
    gái còn phải ghen tị đấy.

Thẩm Băng Thanh đá hắn một cái nói:


  • Lại nói hươu nói vượn rồi, anh Hoàng đừng để ý đến hắn, mấy tháng không
    gặp, anh mập lên đấy à, mấy người các anh xem ra không có gì thay đổi.

Mạnh Hạo cười nói:


  • Điều đó là đương nhiên, anh Hoàng chỉ để ý họp và bố trí nhiệm vụ, chúng
    tôi ở bên ngoài giầm mưa dãi nắng, kết quả này là rõ ràng đấy.

Mọi người hàn huyên mấy câu rồi lần lượt ôm nhau một cái, sau đó mới theo trật
tự ngồi bên cạnh bàn.

Mạnh Hạo hiện giờ đã là đội phó, anh vẫn phụ trách tổ một, tổ một nửa năm vẫn
duy trì vị trí dẫn đầu về phá án, nhưng mà ưu thế nhất ở đây vẫn là dựa trên
những ưu thế mà Đỗ Long xây dựng trong hai tháng hắn ở đây, từ tháng thứ ba
trở đi, tổ 2 phá án đã vượt qua tổ một, nói lên hiện trạng, Mạnh Hạo buồn rầu
nói:


  • Đỗ Long, cậu trở về, tôi tiếp tục làm tổ trưởng tổ một, cậu vẫn lãnh đạo tổ
    một chúng tôi thế nào đây?

Đỗ Long cười nói:


  • Sao vậy? Gặp phiền toái mới tìm đến mẹ sao? Điều tôi đến tạm thời là không
    thể nào, tuy nhiên tôi sẽ ở thành phố Ngọc Minh vài ngày, cậu có cái gì nghi
    ngờ thì nói với tôi, có lẽ có thể thuận tay giúp cậu phá vỡ một hai án, hiệu
    suất phá án của cậu chẳng phải hơn nhiều rồi sao?

Mạnh Hạo mừng rỡ nói;


  • Thật sao?

Anh lại đảo mắt nhíu mày nói:


  • Lần này cậu trở về cũng không dễ dàng, tôi sao có thể làm cho cậu mệt mỏi
    như vậy? Hơn nữa đây cũng chỉ là tạm thời thôi, không coi là thành tích đích
    thực của chúng ta, Đỗ Long, tôi với cậu cũng làm việc với nhau cũng năm tháng
    rồi, tôi làm sao lại không học được một nửa bản lĩnh thẩm tra của cậu nhỉ?

Đỗ Long cười nói:


  • Đây gọi là năng khiếu thiên bẩm đấy…

Mọi người lập tức nhìn Đỗ Long một cách khinh bỉ, Đỗ Long cười khổ nói:


  • Thật ra, tôi phá án dựa vào cảm giác là chính, dựa vào cảm giác này, tôi có
    thể tìm thấy đầu mối trọng yếu nhất từ trong phức tạp, hiệu suất phá án dĩ
    nhiên là cao, thứ này rất khó giải thích, cũng không cách nào giải thích.

Triệu Hưng Chinh nói:


  • Không nói mấy lời đó làm gì, tóm lại là cậu phá án bằng linh cảm. Đỗ Long,
    lại nửa năm nữa rồi, khi nào thì chia hoa hồng? Tôi đúng là cần tiền đấy.

Triệu Hưng Chinh là bạn học cũ của Đỗ Long, cho nên không chút khách khí, Đỗ
Long cười nói:


  • Cậu thật là, còn chưa qua tháng sáu mà, không phải nói chia hoa hồng để đầu
    tư sao? Cậu vội vã lấy ra về sau cũng đừng hối hận.

Mạnh Hạo cười nói:


  • Tiểu tử này phải lấy vợ thôi, ô…


  • Lấy vợ? Vậy phải chúc mừng rồi.


Đỗ Long cười nói:


  • Nếu cậu cần dùng tiền gấp tôi có thể lấy ra cả vốn lẫn lãi đưa cho cậu, bây
    giờ mới giữa năm, cho nên cậu chỉ được 15% tiền lãi, tuy nhiên tôi nghĩ cho
    cậu nhiều hơn một chút, tuy nhiên đây là lúc trước quy định thế, tôi cũng
    không thể phá vỡ quy định, mọi người nói đúng không?

Triệu Hưng Chinh nói:


  • Cũng không vội…là vì cô bé kia muốn nhìn thấy tôi có chút của cải hay
    không, cho nên…

Đỗ Long cười nói:


  • Đó là chuyện riêng của cậu, tôi không quan tâm, cùng lắm thì khi cậu kết
    hôn tặng cậu cái phong bì thật lớn, lúc nào cần tiền cứ gọi điện thoại cho
    tôi, cam đoan trong vòng nửa ngày sẽ giao cho cậu.

Triệu Hưng Chinh liên tục gật đầu, bộ dạng làm cho người ta không thể không
cười. Mạnh Hạo và bọn họ lại giống như trước đây triển khai xa luân chiến với
Đỗ Long, cuối cùng Đỗ Long coi như tỉnh táo, bọn Mạnh Hạo, Triệu Hưng Chinh bị
Đỗ Long làm cho không biết Đông Tây Nam Bắc là gì, cuối cùng vẫn là Hoàng Kiệt
Hào đưa bọ họ về nhà.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vào bãi đỗ xe, nói với Thẩm Băng Thanh:


  • Cậu lái xe, chúng ta về nhà.

Thẩm Băng Thanh ngừng một chút, nói:


  • Cậu không đến chỗchị Lâm à?

Đỗ Long cười nói:


  • Tối mai hẵng đến chỗ cô ấy, hôm nay về nhà… Đã lâu không về nhà…

Hai người quả thật đã lâu không trở lại, nhưng cửa mở, chỉ thấy trong phòng
không ngờ ánh đèn sáng tỏ, mặt đất sạch sẽ, không có chút bụi nào.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:


  • Bác trai bác gái ở nhà sao?

Đỗ Long cười nói:


  • Cậu đoán xem?

Thẩm Băng Thanh bĩu môi, thấy đôi dép trước đây mình thường xuyên đi để ngay
ngắn trước mặt, cậu thay dép rồi đi lên phòng khách, chỉ thấy có một cô gái
đứng trong phòng khách, cô vung tay lên liền thấy một vật gì đó đập tới trước
mặt Thẩm Băng Thanh đập tới, đồng thời vỗ tay nói:


  • Hoan nghênh trở về!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #492