Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long nói.
Vậy sao? Khéo quá, tôi cũng phải đi thành phố Ngọc Minh vài ngày, đến lúc đó
có bố trí thời gian gặp mặt nói chuyện.
Tô Linh Vân khẽ cười nói.
Giọng điệu của Đỗ Long có vẻ có chút không được thoải mái.
Tô Linh Vân nhạy bén cảm giác được điểm này cô hỏi:
Đỗ Long cười khổ nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Đỗ Long nói:
Tô Linh Vân trầm ngâm nói:
Đỗ Long cười khổ nói:
Tô Linh Vân nói:
Đỗ Long nói:
Tô Linh Vân nói:
Đỗ Long do dự nói:
Như vậy …. Như vậy được chứ?
Đó là do tôi mà, ồ, bạn tôi đến rồi, khi nào tới thành phố Ngọc Minh thì
gọi điện thoại cho tôi nhé, bai.
Tô Linh Vân cúp điện thoại.
Đỗ Long trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, đang lái xe Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long nói xong cũng nhắm mắt lại, Thẩm Băng Thanh hừ nhẹ một tiếng, anh biết
Đỗ Long mất ngủ đã thành thói quen, cái gọi là ngủ gật, nhất định là đang suy
nghĩ quỷ kế gì đó lừa gạt người ta.
Thời gian sắp đến, Đỗ Long giao công việc lại cho Tần Tuấn, sau đó cùng với
Thẩm Băng Thanh lái chiếc xe bán tái của cảnh sát tiến thẳng đến thành phố
Ngọc Minh. Mã Quang Minh yêu cầu những người tham dự hội nghị sẽ cùng đến
thành phố Lỗ Tây sáu ngày, sau đó cùng nhau tiến đến thành phố Ngọc Minh bảy
ngày, ngày mồng 5 tháng 6 Đỗ Long cũng đến thành phố Ngọc Minh.
Sau khi rời khỏi cái xã rách nát đó, xe cảnh sát còi inh ỏi cả một chặng
đường, cũng giống như ngày Đỗ Long rời khỏi thành phố Ngọc Minh.
Lúc sắp đến thành phố Lỗ Tây, xe cảnh sát đột nhiên vượt qua một chiếc Audi
màu đen, tạo nên bụi đất khiến lái xe của xe Audi vội vàng đóng cửa kính xe
lại rồi.
Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư thành phố Thụy Bảo Lưu Á Đan ở một bên cười
nói:
Đường Lệ Phượng khẽ thở dài, nói:
Cô có chút sợ sệt nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ cả người…
Lưu Á Đan tò mò liếc trộm vị lãnh đạo mỹ nữ bên cạnh mình, thời gian trước sau
khoảng thời gian bị bệnh, tinh thần của cô thành ra kém đi rất nhiều, thường
xuyên lo lắng sợ sệt, hiệu quả công việc cũng kém hơn trước rất nhiều, tất cả
mọi người đều đoán đời sống tình cảm của cô xảy ra chuyện không hay. Ngay đến
chuyện cháu trai cô cả ngày gây chuyện bị hình phạt, cô đều không tỏ bất kỳ
thái độ gì, trước kia cô nổi tiếng cưng chiều tên tiểu tử đó.
Công việc gần đây của Đường Lệ Phượng quả thật rất không ổn, đó là bởi vì tâm
tình của cô không ổn, cô hiện tại gần như buổi tối cũng không dám về nhà, về
đến nhà cũng không dám nhắm mắt ngủ, sợ chỉ cần vừa nhắm mắt lại, cái tên đáng
chết kia lại xuất hiện bạo hành cô.
Cô lo lắng đề phòng qua mười ngày, kết quả tên khốn kia không xuất hiện, cô
không thể tiếp tục chịu đựng nữa, sau khi nhận được lệnh từ châu Đức Hồng,
Đường Lệ Phượng lập tức quyết định tự mình đi một chuyến, tham gia cùng với
đoàn châu Đức Hồng đi tới thành phố Ngọc Minh, ít nhất có thể trốn ở thành phố
Ngọc Minh mười tám ngày, ở trong môi trường mới, có lẽ cô mới có thể ngủ được
một giấc ngon lành.
Đường Lệ Phượng quyết định tự mình làm việc đó không liên quan đến cả đoàn,
việc này khiến lãnh đạo thành phố Thụy Bảo hết sức kinh ngạc, bởi vì việc tổ
chức thành đoàn thể đi tham gia hội nghị thu hút đầu tư ở thành phố Ngọc Minh
cơ bản không ai ủng hộ, chuyện này không được lòng thậm chí phải mất mặt,
người khác đều là trốn tránh không kịp.
Xe cảnh sát sau khi qua thành phố Lỗ Tây liền lên đường cao tốc, hai người
thay phiên lái xe, bảy giờ xế chiều tới thành phố Ngọc Minh, Đỗ Long trực tiếp
đi ô tô đến khách sạn Kim Long ở quận Bạch Hoa, ở đó, đám Hoàng Kiệt Hào đã
chờ từ rất lâu.
Hoàng Kiệt Hào đi về phía Đỗ Long nghênh đón, y và Đỗ Long ôm một cái, sau đó
vỗ vai Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh đá hắn một cái nói:
Mạnh Hạo cười nói:
Mọi người hàn huyên mấy câu rồi lần lượt ôm nhau một cái, sau đó mới theo trật
tự ngồi bên cạnh bàn.
Mạnh Hạo hiện giờ đã là đội phó, anh vẫn phụ trách tổ một, tổ một nửa năm vẫn
duy trì vị trí dẫn đầu về phá án, nhưng mà ưu thế nhất ở đây vẫn là dựa trên
những ưu thế mà Đỗ Long xây dựng trong hai tháng hắn ở đây, từ tháng thứ ba
trở đi, tổ 2 phá án đã vượt qua tổ một, nói lên hiện trạng, Mạnh Hạo buồn rầu
nói:
Đỗ Long cười nói:
Mạnh Hạo mừng rỡ nói;
Anh lại đảo mắt nhíu mày nói:
Đỗ Long cười nói:
Mọi người lập tức nhìn Đỗ Long một cách khinh bỉ, Đỗ Long cười khổ nói:
Triệu Hưng Chinh nói:
Triệu Hưng Chinh là bạn học cũ của Đỗ Long, cho nên không chút khách khí, Đỗ
Long cười nói:
Mạnh Hạo cười nói:
Tiểu tử này phải lấy vợ thôi, ô…
Lấy vợ? Vậy phải chúc mừng rồi.
Đỗ Long cười nói:
Triệu Hưng Chinh nói:
Đỗ Long cười nói:
Triệu Hưng Chinh liên tục gật đầu, bộ dạng làm cho người ta không thể không
cười. Mạnh Hạo và bọn họ lại giống như trước đây triển khai xa luân chiến với
Đỗ Long, cuối cùng Đỗ Long coi như tỉnh táo, bọn Mạnh Hạo, Triệu Hưng Chinh bị
Đỗ Long làm cho không biết Đông Tây Nam Bắc là gì, cuối cùng vẫn là Hoàng Kiệt
Hào đưa bọ họ về nhà.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vào bãi đỗ xe, nói với Thẩm Băng Thanh:
Thẩm Băng Thanh ngừng một chút, nói:
Đỗ Long cười nói:
Hai người quả thật đã lâu không trở lại, nhưng cửa mở, chỉ thấy trong phòng
không ngờ ánh đèn sáng tỏ, mặt đất sạch sẽ, không có chút bụi nào.
Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh bĩu môi, thấy đôi dép trước đây mình thường xuyên đi để ngay
ngắn trước mặt, cậu thay dép rồi đi lên phòng khách, chỉ thấy có một cô gái
đứng trong phòng khách, cô vung tay lên liền thấy một vật gì đó đập tới trước
mặt Thẩm Băng Thanh đập tới, đồng thời vỗ tay nói: