Người đăng: tuanh.kst@
Đường Lệ Phượng yếu ớt tỉnh dậy. Chỉ khi thấy những thứ đồ thân quen, cô mới
thở phào một hơi. Xem ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ mà thôi, vận
rủi cũng không hề tìm tới mình.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói của đàn ông khiến cho Đường Lệ Phượng
kinh hãi. Cô liền bật dậy, nhưng rất nhanh lại nằm xuống vì cô phát hiện thân
thể đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Ngay sau đó cô còn cảm thấy
toàn thân mình đau nhức không ngừng, nhất là nơi quý giá nhất của con gái…
Đỗ Long đứng lên, bước tới bên giường nhìn Đường Lệ Phượng một lúc rồi nói:
Đường Lệ Phượng nhìn thấy bộ đồ hắn đang mặc kia, liền hiểu được chuyện ngày
hôm qua không phải là một giấc mơ gì hết. Cô bỗng “Oa” rồi bật khóc, trinh
tiết mà mình giữ nhiều năm như vậy khi không lại bị một tên đàn ông không biết
mặt cướp mất.
Đỗ Long an ủi:
Đây chỉ là sự hiểu nhầm, huống chi là do cô sai trước. Ai bảo cô dung túng
cho cái tên tiểu súc sinh Thạch Vũ Hiên kia…
Câm miệng!
Đường Lệ Phượng nổi giận quát:
Đỗ Long cũng không nổi nóng, hắn nói:
Đường Lệ Phượng liền châm chọc:
Đỗ Long liền trầm mặc. Bởi Đường Lệ Phượng đã khiến cho hắn khó có thể phản
bác được, hắn nói:
Đường Lệ Phượng biết Đỗ Long nói không sai. Cô là một người phụ nữ thông minh,
có lý trí, nhờ vào cuộc nói chuyện này mà tâm tình cũng dần ổn định lại. Cô
cười lạnh hỏi:
Đỗ Long cười nói:
Đường Lệ Phượng vẫn luôn nắm quyền chủ động trong tay, nhưng lại bị lời nói
vừa rồi của Đỗ Long phá tan mọi cố gắng của cô. Mà lời tiếp theo của hắn càng
khiến cho cô khó chịu:
Đỗ Long liền mạnh mẽ kéo cái chăn đang che đậy thân thể Đường Lệ Phượng ra,
Đường Lệ Phượng sợ hãi liền cuộn người lại. Đỗ Long nhìn thân thể hoàn mỹ của
Đường Lệ Phượng mà say mê nói:
Đường Lệ Phượng xấu hổ che mặt, giận dữ kêu:
Đỗ Long cười lớn:
Đỗ Long liền cởi phăng quần áo, nhào lên giường. Đường Lệ Phượng ra sức giãy
dụa, rồi kêu lên yếu ớt:
Đường Lệ Phượng giống như con nai con bị sư tử vồ lấy. Sự giãy dụa của cô chỉ
là vô lực, căn bản không thể chống lại được sự xâm lược dã man của Đỗ Long.
Hai tay cô bị hắn bắt được, hai chân cũng bị hắn cưỡng ép mở ra, hai chân
trắng mịn đạp lên người Đỗ Long lại êm ái như là mát xa vậy.
Đỗ Long lại lần nữa tiến vào trong thân thể Đường Lệ Phượng, hai chân cô cũng
không thể nào bảo vệ chính mình nữa. Đỗ Long vuốt ve hai chân cô, hắn không
nhịn được khen:
Thân thể Đường Lệ Phượng quả thực là rất mẫn cảm, nhưng phân nửa đều là có
liên quan tới loại thuốc kia, tuy cô đã tỉnh lại nhưng hiển nhiên thân thể
không thể khôi phục bình thường nhanh như thế.
Đường Lệ Phượng mong mình lại ngất đi, nhưng thân thể lại càng hưng phấn hơn,
theo bản năng liền nghênh đón sự tấn công của Đỗ Long. Bị hắn đưa lên tột cùng
sảng khoái nên cô cũng quên đi phản kháng, sự kiên cường bên ngoài của cô liền
bị Đỗ Long phá tan. Kỳ thực cô chỉ là một người phụ nữ cần có sự yêu thương
đùm bọc của một người đàn ông mà thôi.
Đỗ Long cuối cùng ôm lấy đầu Đường Lệ Phượng, rồi phóng tất cả vào cái miệng
nhỏ của cô. Đường Lệ Phượng dường như cũng quên đi thân phận của mình, quên
luôn cả việc đang bị cưỡng gian, cô theo bản năng ngậm lấy cây thương của Đỗ
Long, thậm chí còn dùng lưỡi làm sạch nó luôn.
Đỗ Long ôm Đường Lệ Phượng nằm trên giường lớn, thân thiết nói những lời ngon
ngọt vào tai cô.
Đường Lệ Phượng sau khi tỉnh táo thì rúc vào lòng hắn mà khóc, kỳ thực cô
không thể nào trốn được. Hai tay Đỗ Long giống như là khóa sắt, khiến cô căn
bản không có cơ hội nào để chạy.
Đường Lệ Phượng thật vất vả mới có thể nhẹ nhõm chút, cô ngẩng đầu lên nhìn Đỗ
Long rồi nói:
Đỗ Long vui cười:
Đường Lệ Phượng xấu hổ, giận dữ nói:
Đỗ Long trả lời:
Đường Lệ Phượng đang suy nghĩ lung tung nghĩ biện pháp thì Đỗ Long đã bế cô
lên, cười với cô: