Người đăng: tuanh.kst@
Mấy chiếc xe cảnh sát liền phong tỏa biệt thự của Thạch Vũ Hiên. Thấy được
cảnh này, Thạch Vũ Hiên cũng đành ngoan ngoãn đầu hàng. Y bị áp tải lên xe
cảnh sát, còn nhà của y thì bị đội hình sự điều tra toàn diện.
Thạch Vũ Hiên oán hận trong lòng nói:
Đúng vậy, Thạch Vũ Hiên đã xóa đi đại đa số chứng cớ rồi, tuy ngẫu nhiên có
quên đi một hai chỗ, nhưng cũng may có Thạch Khắc Phong giải thích hộ nên mọi
người coi như không thấy, hoặc thuận tay liền xóa đi luôn.
Đường Lệ Phượng buổi sáng phải chủ trì hội nghị nhưng tâm tình không thể nào
yên được. Bởi chủ tịch thành phố Triệu Thiên Thừa nhân cơ hội Đường Lệ Phượng
đề xuất khá nhiều ý kiến về chuyện quy hoạch phát triển năm năm cho thành phố
Thụy Bảo nên quấn lấy cô mãi không tha. Sau khi vội vàng kết thúc hội nghị,
Đường Lệ Phượng ngồi trong phòng làm việc của mình mà tức giận. Cô tức Thạch
Vũ Hiên không chịu hăng hái cạnh tranh, tức bản thân quá chiều y, tức Thạch
Khắc Phong gạt cô một chuyện lớn như thế, chỉ khi khó quá không thể giải quyết
được mới cho cô biết, coi cô là cái gì chứ? Cô chẳng lẽ là người chuyên phụ
trách thu dọn cục diện rối rắm hay sao?
Tiếng di động bỗng vang lên, là Thạch Khắc Phong gọi tới. Đường Lệ Phượng liền
nghe máy:
Thạch Khắc Phong trả lời:
Đường Lệ Phượng lạnh lùng trả lời:
Nói xong liền cúp điện thoại. Thạch Khắc Phong bỗng nhiên rùng mình, biết
Đường Lệ Phượng đã nghi ngờ rồi. Nhưng chuyện có liên quan tới Thạch Vũ Hiên,
Đường Lệ Phượng cũng không hề muốn tiếp tục suy xét nữa, nên mới dặn gã nhanh
nhanh kết thúc chuyện này.
Thạch Khắc Phong có chút khó chịu, nhưng nếu không có sự ủng hộ của Đường Lệ
Phượng thì vụ án này không thể kết thúc dễ dàng đến như vậy được, cho nên tuy
có khó chịu thì gã cũng phải chịu, việc cần làm vẫn phải làm. Thạch Vũ Hiên là
độc đinh là của Thạch gia, cho dù y có mạo phạm lớn đến đâu thì cũng phải nghĩ
cách cứu y.
Thạch Khắc Phong vội vàng thẩm vấn bọn Hắc Long dưới tay của Thạch Vũ Hiên, ép
bọn hắn nhận tội thay, còn cho người tới trấn an cha mẹ của Cổ Ngọc Vân nữa,
hy vọng họ có thể chấp nhận sự thật này mà bỏ qua việc điều tra. Mấy tên Hắc
Long thì lại rất là sảng khoái, rất nhanh đã đồng ý gánh lấy cái tội danh này,
không phải chỉ là cưỡng gian thôi sao? Cùng lắm thì bị phán vài năm, còn có
Phó cục trưởng cục Công an che chở cho, ngồi tù cũng không khác đi nghỉ phép
là mấy. Không lâu sau đó, khi mà mọi người quên đi chuyện này thì bọn hắn sẽ
trở lại.
Nhưng bố mẹ của Cố Ngọc Vân quả là phiền toái, bởi bọn họ một mực tin rằng
Thạch Vũ Hiên chính là chủ mưu. Hơn nữa, dù cho có nói thế nào thì họ cũng
không chịu, uy hiếp hay dụ dỗ, cha mẹ Cổ Ngọc Vân vẫn vững như đá núi Thái Sơn
vậy, mặc cho bão táp mưa sa, không thể lay động được
Ngày thứ hai khi Thạch Khắc Phong bị bắt giam thì vụ án cướp trong phòng mà Đỗ
Long phụ trách lại có được tiến triển khá nhanh chóng. Một bưu kiện được gửi
tới cho viện Kiểm sát, người được nhờ đưa tới cũng bị thẩm vấn một trận nhưng
cũng không hề có được chút manh mối hữu dụng nào.
Có được chứng cớ đầy đủ thì bố mẹ Cổ Ngọc Vân cũng không thể ngăn cản được
hoạt động của toà án tư pháp thành phố Thụy Bảo được. Bọn họ nhanh chóng mở
phiên tòa xét xử vụ án Cổ Ngọc Vân bị bắt cóc. Lúc phiên tòa được mở ra thì bố
mẹ Cổ Ngọc Vân cũng không được thông báo, càng không có khả năng xuất hiện
khiến cho bản án được kết thúc chóng vánh. Kết luận chủ mưu chính là Hắc Long,
Thạch Vũ Hiên chỉ là người bị xúi giục mà thôi, là người chịu tội nhẹ nhất.
Hắc Long bị phán tám năm tù, Hồng Long, Hoàng Long, Cửu Long bang chủ người
lâu thì sáu bảy năm, người ít thì hai ba năm, Thạch Vũ Hiên bị phán hai năm,
nhưng lại được tạm hoãn thời gian thi hành án là hai năm.
Hai năm bị giam, lại tạm hoãn hai năm, thế có khác gì là Thạch Vũ Hiên không
phải ngồi tù, kết quả này khiến cho bố mẹ Cổ Ngọc Vân rất là bất mãn. Bọn họ
liền tiếp tục đấu tranh, kêu oan khắp nơi. Kết quả do gây cản trở an ninh công
cộng liền bị bắt vài ngày rồi đuổi về nguyên quán, để cho địa phương quản lý
theo dõi.
Thạch Vũ Hiên chỉ bị tạm giam có mười lăm ngày liền được thả ra, đây là kết
quả của sự kiên trì của Đường Lệ Phượng. Cô mong rằng y sẽ nhận được một sự
giáo huấn cho chính mình, thay đổi bản thân, từ nay về sau làm một người tốt,
nhưng lại không biết điều đó khiến cho Thạch Vũ Hiên cảm thấy cô đang có ý
chỉnh y, càng khiến cho y sinh lòng hận vì yêu cô.
Vụ án của Cổ Ngọc Vân kia chỉ được coi là râu ria của vụ án cướp trong phòng
mà thôi. Qua nhiều ngày điều tra không kết quả thì Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh
liền bị điều về xã Mãnh Tú, hủy bỏ bản án kia.
Trên đường về xã Mãnh Tú, Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long, nhưng mà vụ án mà y
nhắc tới này không phải vụ cướp kia mà chính là vụ án của Cổ Ngọc Long. Có
điều Đỗ Long chỉ cười chứ không hề tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng thì thầm
cười lạnh. Chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Nếu như Đỗ Long đem di vật để lại của Cổ Ngọc Vân và đoạn clip mà hắn lấy được
từ trong máy tính của Thạch Vũ Hiên đưa lên internet, hoặc là chuyển cho Ủy
ban Kỷ luật tỉnh thì chuyện này sẽ đi theo một con đường khác.
Nhưng dù cho Đường Lệ Phượng có bị phê bình, Thạch Khắc Phong bị mất chức,
Thạch Khắc Hiên bị phán ngồi tù bảy tám năm thì đâu có lợi gì đâu? Cổ Ngọc Vân
vẫn là tự sát mà thôi, theo như pháp luật thì cái chết của cô ta không thể
phán tội Thạch Vũ Hiên được. Ít nhất là trước tòa án không thể nào phán quyết
như thế được.
Đường Lệ Phượng dù sao vẫn là bí thư Thành Ủy, vẫn còn có cơ hội thăng quan
không ngừng. Thạch Khắc Phong chỉ cần yên tĩnh một hai năm là lại có thể lên
chức Cục Trưởng lần nữa. Thạch Vũ Hiên dù có bị giam thì cũng chỉ một hai năm
là được thả thôi. Nhưng cha mẹ Cổ Ngọc Vân thì không có kết quả tốt đẹp gì
đâu, mà đây cũng không phải là kết quả Đỗ Long muốn. Cho nên khi các đầu mối,
các chứng cớ mấu chốt bị hủy thì Đỗ Long liền dấu kín đoạn video kia đi. Hắn
phải chờ đến khi mọi người cho rằng mọi chuyện đã kết thúc hết rồi, thì mới
cho bọn họ một đòn bất ngờ.
Thời gian chờ đợi cũng không quá lâu đâu. Đỗ Long tin rằng Thạch Vũ Hiên chắc
chắn sẽ không có tính nhẫn nại tốt được, y sẽ không thể nào kìm nén được mà
rất nhanh sẽ vươn ma chưởng của mình tới dì nhỏ của y thôi.
Quả nhiên sau khi ra khỏi trại giam thì Thạch Vũ Hiên liền giả bộ thật tâm sửa
đổi, không những thế còn đăng kí vào trường đại học Truyền Hình, còn thường
xuyên hỏi han Đường Lệ Phượng một vài vấn đề, còn mong Đường Lệ Phượng phụ đạo
cho y.
Đường Lệ Phượng vẫn luôn đề phòng thằng nhãi này. Sự kiện rình coi năm đó cô
vẫn còn nhớ rõ như in, bây giờ cái tên này còn dám cả gan làm loạn như vậy. Có
vết xe đổ của Cổ Ngọc Vân thì Đường Lệ Phượng sao dám cho tên này bất cứ cơ
hội nào cơ chứ. Trả lời các vấn đề y hỏi quả điện thoại, mời người tới dạy y
cũng không thành vấn đề, tới phụ đạo cho y? Xin miễn đi cho.
Tuy Thạch Vũ Hiên bị từ chối một lần nữa nhưng y vẫn không hề tức giận chút
nào. Bởi vì vị ma linh thần bí kia vẫn luôn liên hệ với y nhiều lần, dạy y cần
làm những gì, thế nên y rất tin tưởng nhưng gì mà ma linh nói với y. Dù sao
thì chuyện theo đuổi tán tỉnh vẫn luôn là một cuộc chạy đua tuy buồn chán
nhưng lại đầy niềm lạc thú của cuộc đời. Thạch Vũ Hiên tin rằng chính mình
nhất định có thể sẽ thành công chiếm lấy được cả thân thể lẫn tâm hồn của dì
nhỏ, vĩnh viễn có được cô, nên phải có đủ sự kiên nhẫn mới được.
Nhưng sự kiên nhẫn ấy cũng có hạn mà thôi. Dưới sự thôi thúc không ngừng của
y, ma linh cuối cùng cũng nhượng bộ, nói: