Người đăng: tuanh.kst@
Đang ôm mỹ nữ ngủ say, Thạch Vũ Hiên bị tiếng chuông không ngừng vang lên đánh
thức, y bực mình cầm lấy di động. Nhìn thấy ảnh và tên trên màn hình, trong
nháy mắt tất cả những bất mãn của y đều biến mất. Y nhận điện thoại, vui vẻ
cười nói:
-Dì út, cháu rất nhớ dì, muộn như vậy còn gọi điện, có phải là cũng nhớ cháu rồi không?
Đường Lệ Phượng hừ một tiếng nói:
-Tiểu Hiên, cháu thành thật khai báo cho dì biết, rốt cục cháu và cái cô Cổ Ngọc Vân kia có quan hệ gì với nhau?
Thạch Vũ Hiên hoảng sợ, úp úp mở hai tiếng mới nói:
-Cô... cô ấy là bạn gái của cháu.
-Bạn gái mà phải bắt cóc sao?
Đường Lệ Phượng không chút khách khí hỏi.
-Hôm đó tụi cháu có chút mâu thuẫn, cho nên cháu mới ngang ngược như thế. Trước kia không phải chúng ta cũng chơi đùa như vậy sao, dì út, là ai nói hươu nói vượn trước mặt dì? Cháu có thể đối chất với hắn.
Đường Lệ Phượng cười lạnh nói:
-Cháu đi đối chất với chú cháu đi, bất luận như thế nào, cô gái kia đã tự sát rồi! Chuyện lớn như vậy, vì sao các cháu không lập tức nói với dì? Bây giờ sự việc đã đến mức mất khống chế mới nhớ ra phải nói với dì...Cháu muốn làm dì út tức chết sao?
Thạch Vũ Hiên đáng thương nói:
-Dì út, rất xin lỗi, cháu không nghĩ chuyện lại thành ra như vậy...
Đường Lệ Phượng cười lạnh nói:
-Cháu không nghĩ tới? Cháu nói cô ấy là bạn gái của cháu. Sau khi sự việc xảy ra cô ấy nói bị người cưỡng gian, thậm chí còn luân gian, còn phải chịu rất nhiều ngược đãi. Tất cả mọi việc đều xảy ra ở biệt thự của cháu, cháu nói cho dì biết, rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra? Chỉ cần lừa dì một chút, sau này dì sẽ không quản cháu nữa.
Thạch Vũ Hiên chần chừ một lúc, nói:
-Buổi tối hôm ấy cháu cùng bạn bè tụ tập ở biệt thự, tất cả mọi người đều mang bạn gái đến, chúng cháu uống rượu say... tình hình có chút hỗn loạn... cháu cũng không rõ cô ấy có bị người khác ức hiếp hay không...
Đường Lệ Phượng cười lạnh nói:
-Giỏi lắm, các người thật phóng khoáng, theo cách nói của cháu, lẽ nào các cháu say ba ngày sao? Ngày thứ hai thứ ba có chuyện gì đã xảy ra?
Thạch Vũ Hiên nói:
-Sau khi tỉnh dậy Cổ Ngọc Vân nói phải báo án, nói muốn bạn bè cháu đều phải vào tù. Dì út, dì cũng biết, họ đều là huynh đệ của cháu, cháu không thể để bọn họ ngồi tù được. Cháu liền khuyên Cổ Ngọc Vân nhưng cô ta không nghe, chúng cháu đành tạm thời nhốt cô ấy trong phòng. Không ngờ cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho mọi người, cuối cùng nhân lúc chúng cháu không để ý liền chạy ra ngoài, chuyện về sau... dì đều đã biết rồi.
Thạch Vũ Hiên vẫn nói dối, nhưng Đường Lệ Phượng đã tức giận đến mức không kìm
được, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
-Tiểu Hiên, cháu thực sự đã làm ta thất vọng, cháu làm thế này làm sao xứng với người cha đã mất của cháu? Hiện giờ người ta đã có chứng cớ vô cùng xác thực, dì cũng không bảo vệ được cháu nữa rồi, cháu chuẩn bị đi ngồi tù đi.
Đường Lệ Phượng thương tâm cúp điện thoại, Thạch Vũ Hiên sửng sốt một hồi, đập
mạnh di động lên giường, y hung hăng mắng:
-Ngồi tù? Không phải là ngồi lên cái bô sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà muốn tôi ngồi tù? Cho dù tôi thực sự bị đưa vào tù, đó cũng là do dì hãm hại, đàn bà đều là... đồ đê tiện, đến dì cũng không ngoại lệ!
Thạch Vũ Hiên không áy náy chút nào vì hành vi của mình, lại đem trách nhiệm
quy cho người khác, thậm chí là người thân cận nhất. Nữ thần trong lòng y giờ
đây cũng trở thành tiện nhân, trái tim từ trước đến nay chỉ có Đường Lệ Phượng
đột nhiên bùng nổ.
Đỗ Long trong Cục công an nhàn nhã cứ như là nghỉ phép. Đường Lệ Phượng và
Thạch Khắc Phong lại vội vội vàng vàng, bọn họ mỗi người đều tự thể hiện sự
thần thông của mình, cuối cùng cũng đạt được sự nhất trí. Khi trời vừa sáng,
Lý Tùng Lâm đến cục công an, xuất hiện trước mặt Đỗ Long.
-Cục trưởng Lý, chào buổi sáng!
Đỗ Long hướng về phía Lý Tùng Lâm cúi chào nói, Lý Tùng Lâm gật đầu với Đỗ
Long, nói:
-Nghe nói cậu một đêm không ngủ, tinh thần vẫn không tệ lắm, bọn họ có làm khó cậu không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
-Không có chuyện đó, tôi không làm khó bọn họ cũng là may rồi.
Lâm Kiến Chiêu cười khổ, bọn họ thật hết cách với Đỗ Long rồi, nếu Đỗ Long
muốn gây sức ép với họ thì rất đơn giản, Lý Tùng Lâm nói:
-Đỗ Long, mang theo đồ dùng của cậu rồi đi theo tôi.
Lý Tùng Lâm xoay người rời đi, Đỗ Long khoát tay với Kiến Chiêu và Trần Thanh
Minh, nói:
-Sau này còn gặp lại, bye bye...
Bộ dạng dương dương tự đắc kia thực sự làm người ta muốn đá hắn một cước. Lý
Tùng Lâm đưa Đỗ Long tới phòng làm việc của mình, chỉ vào một bên ghế sa lon
bằng da thật, nói:
-Mệt thì nghỉ ngơi một chút, không mệt thì nói ngắn gọn một chút. Hôm qua đột nhập vào nhà Phó cục trưởng Thạch đâm y một nhát đồng thời cũng cướp đi chứng cớ, có phải là do cậu chỉ điểm không?
Đỗ Long nói:
-Tôi cũng muốn như thế, nhưng tôi là cảnh sát, đã từng tuyên thệ, tôi làm sao có thể làm ra chuyện vi phạm kỷ cương này được? cục trưởng Lý không phải là đang nghi ngờ tôi làm chứ?
Lý Tùng Lâm trầm giọng nói:
-Nếu như đồ ở trong tay cậu, thì bây giờ có thể đưa ra được rồi. Vụ án Cổ Ngọc Vân đã chính thức lập án, nếu cậu có bằng chứng thuyết phục, tôi lập tức có thể phát lệnh lục soát, điều tra toàn bộ biệt thự của Thạch Vũ Hiên.
Đỗ Long nói:
-Chúng cứ trong tay tôi đều ở đây, còn có chứng từ từ một vài nhân chứng và chứng từ của một vài hộ lý bệnh viện.
Lý Tùng Lâm trở mình nhìn Đỗ Long lấy chứng cớ từ trong túi đựng máy tính ra,
nói:
-Chỉ có từng này?
Đỗ Long vô tội gật đầu, nói:
-Từ tối hôm trước tôi đã bắt đầu theo dõi, có thể tìm được những thứ này cũng không tồi rồi.
Lý Tùng Lâm gật đầu, nói:
-Tốt, tuy rằng thiếu một chút, tuy nhiên mở chứng nhận điều tra thì như vậy cũng đủ rồi. Đỗ Long, từ bây giờ vụ này sẽ giao cho đội hình sự tiếp tục điều tra. Tôi muốn giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là điều tra vụ án nhà Phó cục trưởng Thạch bị đột nhập, mau chóng bắt lấy kẻ bịt mặt ấy, để tránh tạo khủng hoảng không cần thiết.
Đỗ Long nói:
-Được, có đội hình sự tiếp nhận, tin rằng vụ án này sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối. Cục trưởng Lý, khu vực quản lý của tôi ở xã Mãnh Tú, mấy ngày đã không về đấy rồi, không biết đám tiểu tử kia sẽ gây ra chuyện gì nữa. Tôi nên về xã Mãnh Tú rồi, Phó cục trưởng Thạch có nhiều thủ hạ giỏi như vậy, không cần dùng đến tôi đâu...
Lý Tùng Lâm nói:
-Dù là ở đâu thì cũng là vì nhân dân phục vụ. Nhà Phó cục trưởng Thạch bị côn đồ đột nhập, vụ án này vô cùng nhạy cảm, tôi hy vọng mau chóng phá án, đưa kẻ cướp ra trước công lý. Cậu là cao thủ hình sự, điều tra vụ này không còn ai thích hợp hơn cậu, cậu đừng làm tôi thất vọng. Lúc đầu cậu tiếp nhận vụ án Cổ Ngọc Vân rất vui vẻ, tại sao hôm nay lại lề mề như thế? Không nên để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến công việc.
Đỗ Long nói:
-Được, tôi có thể điều tra vụ này, nhưng một mình tôi sợ không kham nổi, tôi cần hai trợ thủ, một người là trợ thủ tốt nhất của tôi từ trước đến này - Thẩm Băng Thanh, người còn lại có thể rút một người trong đội hình sự ra, dù sao cũng chỉ là làm việc vặt.
Lý Tùng Lâm nói:
-Được, cậu tự gọi Thẩm Băng Thanh đến, tôi lập tức cho cậu một người nữa, cậu mau triển khai điều tra đi.
-Rõ!
Đỗ Long mang theo vật dụng của mình rời khỏi văn phòng Cục trưởng. Vừa ra khỏi
cửa đã nhìn thấy Thạch Khắc Phong đứng ngay trước mặt mình, Đỗ Long cúi chào
Thạch khắc Phong nói:
-Chào Phó cục trưởng Thạch!