Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long bị đưa về Cục Công an, không có người nào làm khó hắn, ngay cả khi hắn
mang theo đồ này nọ đều không bị lấy đi hoặc là mở ra tra xét.
Đỗ Long bị tống đến Cục Công an không lâu, thì Lâm Kiến Chiêu của tổ trọng án
đem hai người mặt mũi bầm dập xuất hiện, bọn họ đúng là mật thám mặc thường
phục tên Trần Thanh Minh và Lý Dật Duệ đã từng bị Đỗ Long chộp cơ hội đánh
thành người ngợm không còn biết gì.
Đỗ Long liếc bọn họ một cái, gác hai chân lên trên bàn vẫn không thèm bỏ
xuống. Lâm Kiến Chiêu mặt trầm xuống, mà Trần Thanh Minh cũng vậy, bọn họ càng
lại là kẻ thù của nhau, gặp nhau hai mắt cứ nóng bừng bừng.
Lâm Kiến Chiêu đem văn kiện để xuống bàn, nói:
Đỗ Long không vì những chuyện nhỏ nhặt quấy rối với bọn họ, Đỗ Long bỏ chân
xuống, vẫn mang bộ dạng thờ ơ, nói:
Lâm Kiến Chiêu nói:
Trên mặt Đỗ Long lộ vẻ kinh ngạc, hắn nói:
Lâm Kiến Chiêu vỗ bàn một cái, quát:
Đỗ Long chợt vỗ bàn một cái, âm thanh vang dội gấp mười lần của Lâm Kiến
Chiêu. Lâm Kiến Chiêu bọn họ đều bị hoảng, theo phản xạ giơ tay sờ soạng bên
hông, bị Đỗ Long nhìn thấy, hắn buông lời châm chọc:
Lâm Kiến Chiêu cảm thấy Đỗ Long là một tay khó chơi, tiểu tử này đúng là không
sợ trời không sợ đất, chiếm được chút lý lẽ thì dám kéo cả Hoàng đế xuống
ngựa, chúa ơi!
Lâm Kiến Chiêu không muốn bị Đỗ Long cướp thế chủ động, gã làm mặt lạnh tiếp
tục truy hỏi.
Đỗ Long cười nhạt, nói:
Lâm Kiến Chiêu cảm thấy Đỗ Long chính là một con cá chạch, chẳng những từ chối
không còn manh giáp, mà còn châm biếm đội hình sự bọn họ, thật không biết nói
ra làm sao.
Lâm Kiến Chiêu bọn họ có cách đối phó với đủ loại phạm nhân, nhưng Đỗ Long
không phải là phạm nhân, hậu đài của hắn rất cứng rắn, không ai dám xuống tay
với hắn, hắn còn tinh thông những cách thức mà cảnh sát thẩm vấn phạm nhân,
ngay cả Lâm Kiến Chiêu, một tay già đời như vậy cũng có lúc bó tay vô điều
kiện.
Nhưng Đỗ Long tiếp tục nói:
Thật sự không thể tiếp tục hỏi được nữa, Lâm Kiến Chiêu bất đắc dĩ nói với tụi
Trần Thanh Minh:
Sau khi nghe xong Lâm Kiến Chiêu báo cáo, Thạch Khắc Phong chỉ nói nhẹ:
Sau đó liền cúp điện thoại, Thạch Khắc Phong suy nghĩ một chút, rốt cuộc cảm
thấy việc này nằm ngoài tầm khống chế của mình, y thở dài thật sâu, quyết định
gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đường Lệ Phượng, có lẽ chỉ có cô ấy mới có
khả năng xoay chuyển tình thế, tìm Lý Tùng Lâm không bằng trực tiếp tìm cô.
Nghiêm túc mà nói Thạch Khắc Phong và Đường Lệ Phượng có quan hệ thân thích,
tuy giữa hai người ít lui tới, gặp mặt cũng chỉ là gật đầu chào, cùng lắm thì
lấy Thạch Vũ Hiên làm đề tài tán gẫu đôi lời, đêm hôm khuya khoắt gọi điện
thoại cho Đường Lệ Phượng khiến cô không khỏi kinh ngạc, cô lập tức đoán được
vì sao.
Sau khi nhận điện thoại Đường Lệ Phượng liền hỏi.
Thạch Khắc Phong hàm hồ nói:
Trong điện thoại, Thạch Khắc Phong thuật lại vụ án Cổ Ngọc Vân cho Đường Lệ
Phương nghe, chẳng qua là y dựa trên nguyên tắc tránh nặng tìm nhẹ, nói Thạch
Vũ Hiên và Cổ Ngọc Vân có quan hệ yêu đương. Bị giam cầm phi pháp ba ngày
trong miệng y biến thành ba ngày tôi tình anh nguyện, sau đó vì không rõ
nguyên nhân, Cổ Ngọc Vân đột nhiên cắn ngược lại một cái, nói Thạch Vũ Hiên
cưỡng gian cô…vv, sau này chân tướng rõ ràng, Cổ Ngọc Vân xấu hổ mà tự sát,
cha mẹ cô ta giằng co không buông, không ngừng kiện lên cấp trên nói con gái
của họ bị Thạch Vũ Hiên bắt cóc, cưỡng dâm rồi hãm hại đến bức tử…
Đường Lệ Phượng không phải kẻ ngu ngốc, cô đã từng nhge nói qua vụ án này, lại
không ngờ người được gọi là Kim Thiếu gia lại chính là cháu ngoại cô ta. Được
nghe Thạch Khắc Phong kể lại sơ lược, Đường Lệ Phương phẫn nộ:
Thạch Khắc Phong đành phải đem toàn bộ chân tướng nói với Đượng Lệ Phượng, y
vẫn nhiều lần cường điệu Thạch Vũ Hiên trong sạch, bị người khác mê hoặc,
những người mê gã hiện giờ vẫn còn nhốt ở trại giam, y lại không nói nếu không
có sự kiên trì của Đỗ Long, những người kia làm sao có thể bị bắt được?
Đường Lệ Phượng tuy cảm thấy lời nói của Thạch Khắc Phong vẫn còn có chút che
giấu cho Thạch Vũ Hiên, tuy nhiên cô ta cũng yêu thương Thạch Vũ Hiên, do vậy
cũng không tiếp tục truy đuổi sâu hơn nữa. Cô bắt đầu hỏi tình trạng trước
mắt, nghe nói có người đột nhập nhà Thạch Khắc Phong, đâm xuyên qua tay y một
lỗ, lấy tất cả chứng cứ đi. Đường Lệ Phượng bắt đầu cảm nhận được tính quan
trọng của sự việc.
Đường Lệ Phương truy hỏi:
Thạch Khắc Phong nói:
Đường Lệ Phượng thở dài, nói: