Người đăng: tuanh.kst@
Dựa theo kế hoạch của Đỗ Long, hắn phải đợi Lý Văn Quân sau khi tới thành phố
Thụy Bảo mới triển khai hành động, Lý Văn Quân ít nhất cũng phải buổi tối mới
tới. Nếu đã như vậy, hắn liền khoác túi đựng notebook đi loạn khắp nơi, người
phụ trách theo dõi hắn đằng sau cũng đành phải bám riết không tha.
Đỗ Long đi dạo qua phố Ánh Sơn, tới phố buôn bán, hắn có đủ thời gian chậm rãi
nhìn những viên đá ở từng quầy hàng. Hắn nhìn say sưa, người theo dõi sau lưng
buồn chán muốn chết. Đỗ Long thừa dịp bọn họ không chú ý liền biến mất trước
mặt bọn họ. Đợi khi bọn họ vất vả tìm được Đỗ Long lại phát hiện ra hắn đang
hướng về phía bọn họ nhếch miệng cười hi hi. Người theo dõi thật sự bị hắn làm
cho tức đến nỗi nổi trận lôi đình.
Đỗ Long trong lòng kỳ thực cũng rất không thoải mái, bởi vậy hắn liền dùng
phương pháp của mình giày vò người được phái tới theo dõi. Trên thực tế hắn
đối với những người này cũng không có ý kiến, đối tượng hắn thầm hận là Phó
cục trưởng cục Công an Thạch Khắc Phong, là Bí thư Thành ủy Đường Lệ Phượng.
Bọn họ vì bảo vệ thằng ranh khốn kiếp lại lãng phí lực lượng cảnh sát vốn đã
khan hiếm, còn dùng loại phương thức này hạn chế tự do của hắn. Những thứ này
rõ ràng đều là trái pháp luật, hành động vi phạm nội quy. Thân là cán bộ lãnh
đạo, làm ra loại chuyện này càng không thể tha thứ.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Đỗ Long trong lòng vừa
động, ở trước một quầy hàng hơi dừng lại một chút, sau đó liền quay đầu đi
theo cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia. Hai cảnh sát chìm phụ trách theo dõi Đỗ
Long nhìn thấy thế liền lui qua một bên, đợi Đỗ Long sau khi đi qua bọn họ mới
chậm rãi đi theo. Dù sao mọi người cũng đã lộ mặt rồi, không cần lại phải che
che giấu giấu nữa.
Cô gái tung tăng đi ở phía trước dừng lại một chút, trước một quầy hàng cầm
lên một cái vòng ngọc cẩn thận nhìn. Trong khoảnh khắc cô ta đưa vòng ngọc lên
soi dưới ánh mặt trời, ánh mắt của cô ta quét về phía Đỗ Long một chút.
Đỗ Long hướng về phía cô ta khẽ mỉm cười, bước tới bên cạnh cô ta, cầm một
vòng tay khác lên. Cô gái chính là Cổ Nguyệt Hồ từng có duyên gặp mặt Đỗ Long
một lần, cô đang muốn nói chuyện với Đỗ Long. Đỗ Long thấp giọng nói:
Cổ Nguyệt Hồ nói:
Trán của Đỗ Long không khỏi toát ra mấy sợi xám xịt, nha đầu này trong lòng
vẫn còn có khúc mắc đối với hắn. Đỗ Long nói:
Cháu giúp chú trêu đùa bọn họ, chú liền đáp ứng giúp cháu làm một chuyện.
Đương nhiên, đây là chuyện ngang mức độ không tính quá khó.
Trêu đùa bọn họ?
Cổ Nguyệt Hồ nói:
Đỗ Long cười khổ nói:
Cổ Nguyệt Hồ có một chút hứng thú, cô nói:
Đỗ Long nói:
Ông chủ quầy hàng không kiên nhẫn nói:
Đỗ Long móc ra tờ một trăm nhân dân tệ, vứt cho ông chủ, sau đó tùy tay cầm
lấy cái vòng ngọc, nói:
Không thấy Đỗ Long dùng lực, cái vòng đó liền bị Đỗ Long bẻ làm hai nửa, ngay
sau đó Đỗ Long tiếp tục bẻ, đem chiếc vòng tay kia bẻ làm mấy đoạn, lộ ra diện
mạo vốn có. Đây vốn chính là một viên đá tồi.
Ông chủ quầy hàng xem mà hết cả hồn, ông ta vội nói:
Lúc Đỗ Long uy hiếp ông chủ Cổ Nguyệt Hồ đã nghênh ngang rời đi, sau đó Đỗ
Long cũng rời khỏi quầy hàng. Hai viên cảnh sát chìm phân ra một người theo Đỗ
Long, một người khác thì tới trước quầy hàng Đỗ Long từng dừng chân, lộ thẻ
ngành ra, bắt đầu dò hỏi ông chủ.
Ông chủ không sợ cảnh sát, sợ chính là người ác, huống chi còn cầm tiền của Đỗ
Long. Thế là không ngừng chuyển đề tài trêu viên cảnh sát chìm mua đồ. Viên
cảnh sát chìm truy vấn hai câu, ông chủ liền lớn tiếng kêu lên:
Viên cảnh sát chìm kia giận đến nỗi gân xanh nổi lên, nhưng mà lại không dám
trễ nải công việc, hung hăng trừng mắt nhìn ông chủ một cái, y lại tiếp tục
đuổi theo Đỗ Long.
Ngay khi y bước nhanh đi về phía Đỗ Long, bên cạnh đột nhiên có người đưa chân
ra ngáng vào chân đang giơ lên của y. Viên cảnh sát chìm đó không kịp đề phòng
bị vấp ngã sóng xoài về phía trước. Viên cảnh sát chìm đó phẫn nộ quay đầy lại
nhìn xung quanh, nhưng không biết là ai ngáng y. Bên cạnh có hau người tốt đưa
tay ra muốn kéo y dậy, y phẫn nộ gạt tay người ta ra, nổi giận đùng đùng nhìn
xung quanh, dường như ai cũng có hiềm nghi.
Đợi khi y tiếp tục đuổi theo phía trước, lại nhìn không thấy đồng nghiệp của
mình, Đỗ Long càng không thấy bóng dáng đâu. Y bước nhanh đi về phía trước,
đồng thời thò tay vào ngực tìm di động, cái túi rỗng tuếch khiến đầu y nhất
thời mơ hồ. Y đột ngột dừng bước, hai tay lần tìm mấy cái túi trên người mấy
lần, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Y phát hiện di động, ví tiền còn có thẻ
công tác của y lại không thấy nữa rồi.
Người đi qua đi lại trên phố buôn bán vô cùng náo nhiệt, vậy mà viên cảnh sát
chìm đen đủi đó lại cảm thấy mình giống như một cái thuyền đánh cá nhỏ trơ
trọi, đang trải qua sự dồi dập của cuồng phong bão táp.
Đỗ Long không nhanh không chậm đi ở phía trước, đột nhiên thấy Cổ Nguyệt Hồ ở
phía trước hướng về phía hắn vẫy tay ra hiệu. Đỗ Long quay đầu nhìn lại, hai
con ruồi sau lưng quả nhiên không thấy. Hắn bước nhanh tới trước mặt Cổ Nguyệt
Hồ, cười nói:
Cổ Nguyệt Hồ dương dương tự đắc nói:
Đỗ Long cười nói:
Cổ Nguyệt Hồ giảo hoạt chớp chớp mắt, nói:
Đỗ Long nói:
Cổ Nguyệt Hồ gật gật đầu, nói:
Đỗ Long cười khổ nói:
Cổ Nguyệt Hồ cười nói:
Đỗ Long nói:
Cổ Nguyệt Hồ đang muốn nói, đột nhiên vẻ mặt hơi động, nói:
Cổ Nguyệt Hồ rất tự nhiên kéo Đỗ Long một phát, Đỗ Long lại không có động. Cổ
Nguyệt Hồ nói: