Người đăng: tuanh.kst@
Hai viên cảnh sát chìm kia giữa đường tỉnh lại, thấy thế kêu lớn lên:
Một cảnh sát trẻ tuổi tát một cái, mắng:
Con bà mày, sinh ra loại tạp chủng như mày, mày ** lại dám giả mạo cảnh
sát! Xem ông nội không đánh chết mày.
Trở về lại thu thập bọn chúng, bị người ngoài xem được không dễ làm.
Lý Triều Huy quay đầu lại nói.
Viên cảnh sát chìm nhìn thấy Lý Triều Huy tựa như nhìn thấy cha mẹ chết đi đã
nhiều năm, bọn họ kích động kêu lên:
Lão Lý! Là tôi đây! Chúng ta mấy ngày trước còn cùng uống rượu qua, tôi là
Trần Thanh Minh, y là Lý Nhật Duệ.
Cái gì? Ngươi là Trần Thanh Minh?
Lý Triều Huy kinh ngạc nhìn lại một lúc, mất một lúc y mới nhận ra được hai
người mặt mũi bầm dập. Lý Triều Huy vội vàng bảo người mở còng cho bọn họ,
kinh ngạc hỏi:
Trần Thanh Minh và Lý Dật Duệ cũng bất chấp đây là trên đường cái, bọn họ nước
mắt nước mũi kể lại những chuyện đã phát sinh qua. Lý Triều Huy sau khi nghe
xong vừa kinh ngạc vừa cảm thấy có chút buồn cười. Cuối cùng khi Trần Thanh
Minh xin bọn họ quay lại bắt Đỗ Long, Lý Triều Huy nói:
Điều này...không ổn..
Sao không ổn?
Trần Thanh Minh bi phẫn nói:
Lý Triều Huy chậm rãi nói:
Lão Trần à, không phải là tôi nói anh. Anh biết trước hắn là cảnh sát hay
không? Anh là gõ cửa đi vào hay là đạp cửa đi vào? Thẻ công tác, còng tay,
súng lục của các anh bây giờ ở đâu? Không có cấp trên phê duyệt lệnh bắt, tôi
dựa vào cái gì đi bắt một Trưởng đồn công an cùng cấp như tôi? Huống chi người
ta chỗ nào cũng chiếm lý lẽ, hơn mười người đều xem rất rõ ràng, không có một
người nào sẽ giúp các anh nói chuyện. Các anh lần này chính là một cước đá vào
miếng sắt rồi.
AAA, thẻ công tác của tôi...súng lục...đều không thấy rồi, chắc chắn là bị
thằng ranh đó cầm đi. Hắn biết rõ chúng tôi là cảnh sát, hắn lại hãm hại chúng
tôi như vậy! Chết tiệt, đồ của chúng tôi khẳng định vẫn còn ở chỗ hắn. Lão Lý,
là Cục phó Thạch hạ lệnh bắt, anh giúp tôi quay lại đánh hắn không kịp trở
tay, như thế nào?
Lý Triều Huy trầm giọng nói:
Sau khi Lý Triều Huy khuyên bảo, Trần Thanh Minh bọn họ rốt cuộc nhìn rõ sự
thật, bọn họ không dám làm ầm lên nữa, xám xịt mà đi.
Đỗ Long đổi một gian phòng khác tiếp tục nghỉ ngơi, đánh hai cảnh sát chìm
loại chuyện này căn bản không đặt ở trong lòng hắn. Ai bảo bọn họ bị lợi dụng,
còn khăng khăng đụng vào họng súng chứ?
Không đến nửa tiếng sau, di động của Đỗ Long vang lên, là Lý Tùng Lâm gọi điện
tới. Đỗ Long đợi điện thoại sắp tự động ngắt rồi mới nhận cuộc gọi, cười nói:
Lý Tùng Lâm biết Đỗ Long đây là đang phát tiết, y nói:
Đỗ Long cười nói:
Lý Tùng Lâm thở dài, nói:
Đỗ Long cười nói:
Lý Tùng Lâm thở dài, nói:
Đỗ Long cười nói:
Lý Tùng Lâm lần thứ ba thở dài, y nói:
Đỗ Long cười lạnh nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Đỗ Long nói:
Muốn viết giấy khám xét, phải đầy đủ chứng cớ mới được. Cậu biết đó, chú của
Thạch Vũ Hiên tôi có thể mặc kệ, nhưng dì nhỏ của gã...Cô ta vẫn là lãnh đạo
tôn kính của tôi, cũng là bạn bè quan hệ rất tốt. Chí ít cậu phải cho tôi đầy
đủ lý do có thể thuyết phục cô ta...tôi mới có thể viết giấy khám xét cho cậu.
Đỗ Long nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Sau khi gác điện thoại Đỗ Long tiếp tục tính toán, hắn nên làm như thế nào mới
có thể dùng tài nguyên có trong tay thu được lợi ích lớn nhất?
Không lâu sau lái xe Giang Văn của Lý Tùng Lâm đầu đầy sương đi tới khách sạn,
Đỗ Long đem hai cây súng lục giao cho y. Còn về thẻ công tác, Đỗ Long sớm vứt
vào trong bồn cầu xả nước đi rồi, còn còng tay và mấy thứ, Đỗ Long dự định lưu
lại chính mình dùng.
Mặt trời lên cao, Đỗ Long gọi điện thoại cho Tần Tuấn, nói cho y biết mình
trong thời gian ngắn không thể quay về xã Mãnh Tú, để cho y chủ trì đại cục.
Sau đó lại gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh, bảo y ở lại xã Mãnh Tú cố gắng
làm việc, luyện tập. Cuối cùng Đỗ Long gọi điện cho Hạ Hồng Quân, bảo y lập
tức phái Lý Văn Quân mang theo một ít trang bị lại đây. Sau khi đợi y sắp xếp
xong công tác bảo vệ Lâm Nhã Hân cũng tốt nhất nhanh chóng tới thành phố Thụy
Bảo.
Hạ Hồng Quân nghe nói có việc hay để làm, y bèn sảng khoái đáp ứng nhanh chóng
tới. Mà Lý Văn Quân sẽ mang theo đồ lập tức lên đường.
Đỗ Long lại gọi điện cho Lâm Nhã Hân, xác nhận sự an toàn của cô. Sau khi sắp
xếp xong xuôi, Đỗ Long lại gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong, bảo cô ta gửi
qua cho mình phần mềm có thể tăng tính bảo mật cho điện thọai động. Các nhà
mạng kỳ thực có loại phục vụ này, nhưng Đỗ Long không muốn lưu lại bất cứ tung
tích gì ở nhà mạng. Nếu di động của mình cài phần mềm có thể giải quyết được
thì không thể tốt hơn.
Nhạc Băng Phong cười nói: