Nhận Lệnh Bí Mật


Người đăng: tuanh.kst@

Hai viên cảnh sát chìm kia giữa đường tỉnh lại, thấy thế kêu lớn lên:


  • Các anh bắt nhầm người rồi, chúng tôi cũng là cảnh sát.

Một cảnh sát trẻ tuổi tát một cái, mắng:


  • Con bà mày, sinh ra loại tạp chủng như mày, mày ** lại dám giả mạo cảnh
    sát! Xem ông nội không đánh chết mày.


  • Trở về lại thu thập bọn chúng, bị người ngoài xem được không dễ làm.


Lý Triều Huy quay đầu lại nói.

Viên cảnh sát chìm nhìn thấy Lý Triều Huy tựa như nhìn thấy cha mẹ chết đi đã
nhiều năm, bọn họ kích động kêu lên:


  • Lão Lý! Là tôi đây! Chúng ta mấy ngày trước còn cùng uống rượu qua, tôi là
    Trần Thanh Minh, y là Lý Nhật Duệ.


  • Cái gì? Ngươi là Trần Thanh Minh?


Lý Triều Huy kinh ngạc nhìn lại một lúc, mất một lúc y mới nhận ra được hai
người mặt mũi bầm dập. Lý Triều Huy vội vàng bảo người mở còng cho bọn họ,
kinh ngạc hỏi:


  • Các anh...sao làm thành bộ dạng như thế này?

Trần Thanh Minh và Lý Dật Duệ cũng bất chấp đây là trên đường cái, bọn họ nước
mắt nước mũi kể lại những chuyện đã phát sinh qua. Lý Triều Huy sau khi nghe
xong vừa kinh ngạc vừa cảm thấy có chút buồn cười. Cuối cùng khi Trần Thanh
Minh xin bọn họ quay lại bắt Đỗ Long, Lý Triều Huy nói:


  • Điều này...không ổn..


  • Sao không ổn?


Trần Thanh Minh bi phẫn nói:


  • Anh xem hắn đánh tôi thành bộ dạng này! Hắn đây là đánh lén cảnh sát.

Lý Triều Huy chậm rãi nói:


  • Lão Trần à, không phải là tôi nói anh. Anh biết trước hắn là cảnh sát hay
    không? Anh là gõ cửa đi vào hay là đạp cửa đi vào? Thẻ công tác, còng tay,
    súng lục của các anh bây giờ ở đâu? Không có cấp trên phê duyệt lệnh bắt, tôi
    dựa vào cái gì đi bắt một Trưởng đồn công an cùng cấp như tôi? Huống chi người
    ta chỗ nào cũng chiếm lý lẽ, hơn mười người đều xem rất rõ ràng, không có một
    người nào sẽ giúp các anh nói chuyện. Các anh lần này chính là một cước đá vào
    miếng sắt rồi.


  • AAA, thẻ công tác của tôi...súng lục...đều không thấy rồi, chắc chắn là bị
    thằng ranh đó cầm đi. Hắn biết rõ chúng tôi là cảnh sát, hắn lại hãm hại chúng
    tôi như vậy! Chết tiệt, đồ của chúng tôi khẳng định vẫn còn ở chỗ hắn. Lão Lý,
    là Cục phó Thạch hạ lệnh bắt, anh giúp tôi quay lại đánh hắn không kịp trở
    tay, như thế nào?


Lý Triều Huy trầm giọng nói:


  • Chuyện khác tôi có thể giúp anh, việc đêm nay tôi giúp không được, chẳng lẽ
    anh chưa nghe nói sao? Đêm nay sớm một chút, Phó cục trưởng Thạch cùng Cục
    trưởng Lý đập bàn làm loạn lên. Nguyên nhân sự việc gây ra là vì một cảnh sát
    họ Đỗ bắt cháu của Phó cục trưởng Thạch, cũng chính là Kim thiếu gia của cái
    bang gì đó, không lâu trước anh liền bị phái tới? Tôi đề nghị anh lập tức đi
    bệnh viện nghiệm thương, đồng thời gọi điện thoại nói cho Phó cục trưởng
    Thạch. Chuyện này các anh xử lý không được, chuyện loại này chúng ta vẫn là ít
    xen vào thì hay hơn. Thần tiên ở trên thích đánh nhau vậy thì để bọn họ làm ầm
    ĩ đi.

Sau khi Lý Triều Huy khuyên bảo, Trần Thanh Minh bọn họ rốt cuộc nhìn rõ sự
thật, bọn họ không dám làm ầm lên nữa, xám xịt mà đi.

Đỗ Long đổi một gian phòng khác tiếp tục nghỉ ngơi, đánh hai cảnh sát chìm
loại chuyện này căn bản không đặt ở trong lòng hắn. Ai bảo bọn họ bị lợi dụng,
còn khăng khăng đụng vào họng súng chứ?

Không đến nửa tiếng sau, di động của Đỗ Long vang lên, là Lý Tùng Lâm gọi điện
tới. Đỗ Long đợi điện thoại sắp tự động ngắt rồi mới nhận cuộc gọi, cười nói:


  • Cục trưởng Lý, muộn như vậy rồi ngài vẫn tìm tôi à, tôi vừa mới ngủ thiếp
    đi, vất vả lắm mới tỉnh lại được.

Lý Tùng Lâm biết Đỗ Long đây là đang phát tiết, y nói:


  • Cậu ngủ được nhanh quá nhỉ, không lâu trước không phải mới đánh ngã hai tên
    cướp xông vào phòng cướp đồ sao?

Đỗ Long cười nói:


  • Cục trưởng Lý, tin tức của ngài thật linh thông, tôi chính là đánh mệt rồi,
    đánh sướng rồi, bởi vậy mới ngủ rất ngon.

Lý Tùng Lâm thở dài, nói:


  • Đỗ Long, cậu có phải cảm thấy tôi xử lý vấn đề của Thạch Vũ Hiên quá mềm
    yếu rồi không?

Đỗ Long cười nói:


  • Tôi đâu dám, huống chi tôi hiểu được nỗi khổ của Cục trưởng Lý, đổi lại là
    tôi tôi cũng sẽ làm như vậy.

Lý Tùng Lâm thở dài, nói:


  • Cậu nếu như thật sự hiểu được thì tốt rồi, bớt nói nhảm, vì chuyện của
    Thạch Vũ Hiên tôi có ý kiến bất đồng với Phó cục trưởng Thạch Vũ Hiên. Thạch
    Vũ Hiên vẫn là được thả đi trước thời hạn. Đỗ Long, có lúc tôi thật hâm mộ
    cậu, có thể tùy ý làm bậy. Biết rõ hai người đó là cảnh sát chìm, còn đánh bọn
    họ thành đầu heo...thẻ công tác còn có các loại như còng tay, súng lục, cậu
    không vứt lung tung chứ? Tôi đây liền phái người đi lấy.

Đỗ Long cười nói:


  • Ngài khoan hãy nói, tôi thật sự đem những đồ vật đó vứt đi rồi, súng lục
    vẫn còn dễ tìm, các loại đồ vật như thẻ công tác chỉ sợ là tìm không được. Bọn
    họ biết rõ thân phận của tôi, vậy còn dám cứng rắn xông vào. Đây là tôi cho
    bọn họ một bài học, xem bọn họ sau này còn dám như vậy không.

Lý Tùng Lâm lần thứ ba thở dài, y nói:


  • Cậu cái thằng ranh, vẫn dùng lý lẽ không buông tha người ta...bọn họ vì sao
    xông vào, có phải cậu nắm giữ chứng cớ bất lợi gì đối với Thạch Vũ Hiên hay
    không?

Đỗ Long cười lạnh nói:


  • Bọn họ hoàn toàn không biết trong tay tôi có chứng cớ hay không, bọn họ
    luôn đợi tôi, muốn bắt tôi về để dễ dàng xử lý. Tôi chỉ là ra tay trước một
    bước xử lý bọn họ mà thôi.

Lý Tùng Lâm nói:


  • Có lẽ... Đỗ Long, cậu nửa đêm mới quay về khách sạn, có phải là đi điều tra
    Thạch Vũ Hiên hay không? Tìm được đầu mối gì sao?

Đỗ Long nói:


  • Manh mối ngược lại không ít, vấn đề ở chỗ ngài có thể viết một tờ giấy khám
    xét hay không. Trong căn biệt thự của Thạch Vũ Hiên khẳng định có rất nhiều
    chứng cớ, có thể chứng minh bọn chúng từng bắt cóc Cổ Ngọc Vân tới chỗ đó đồng
    thời thực hiện giam cầm phi pháp và ngược đãi kéo dài ba ngày.

Muốn viết giấy khám xét, phải đầy đủ chứng cớ mới được. Cậu biết đó, chú của
Thạch Vũ Hiên tôi có thể mặc kệ, nhưng dì nhỏ của gã...Cô ta vẫn là lãnh đạo
tôn kính của tôi, cũng là bạn bè quan hệ rất tốt. Chí ít cậu phải cho tôi đầy
đủ lý do có thể thuyết phục cô ta...tôi mới có thể viết giấy khám xét cho cậu.

Đỗ Long nói:


  • Tôi hiểu rồi, Cục trưởng Lý, ý của ngài là để cho tôi tiếp tục điều tra vụ
    án Cổ Ngọc Vân bị bắt sao?

Lý Tùng Lâm nói:


  • Chính xác, nhưng mà cậu tốt nhất là âm thầm điều tra, tôi không hi vọng bị
    Bí thư Thành ủy hiểu nhầm...

Sau khi gác điện thoại Đỗ Long tiếp tục tính toán, hắn nên làm như thế nào mới
có thể dùng tài nguyên có trong tay thu được lợi ích lớn nhất?

Không lâu sau lái xe Giang Văn của Lý Tùng Lâm đầu đầy sương đi tới khách sạn,
Đỗ Long đem hai cây súng lục giao cho y. Còn về thẻ công tác, Đỗ Long sớm vứt
vào trong bồn cầu xả nước đi rồi, còn còng tay và mấy thứ, Đỗ Long dự định lưu
lại chính mình dùng.

Mặt trời lên cao, Đỗ Long gọi điện thoại cho Tần Tuấn, nói cho y biết mình
trong thời gian ngắn không thể quay về xã Mãnh Tú, để cho y chủ trì đại cục.
Sau đó lại gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh, bảo y ở lại xã Mãnh Tú cố gắng
làm việc, luyện tập. Cuối cùng Đỗ Long gọi điện cho Hạ Hồng Quân, bảo y lập
tức phái Lý Văn Quân mang theo một ít trang bị lại đây. Sau khi đợi y sắp xếp
xong công tác bảo vệ Lâm Nhã Hân cũng tốt nhất nhanh chóng tới thành phố Thụy
Bảo.

Hạ Hồng Quân nghe nói có việc hay để làm, y bèn sảng khoái đáp ứng nhanh chóng
tới. Mà Lý Văn Quân sẽ mang theo đồ lập tức lên đường.

Đỗ Long lại gọi điện cho Lâm Nhã Hân, xác nhận sự an toàn của cô. Sau khi sắp
xếp xong xuôi, Đỗ Long lại gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong, bảo cô ta gửi
qua cho mình phần mềm có thể tăng tính bảo mật cho điện thọai động. Các nhà
mạng kỳ thực có loại phục vụ này, nhưng Đỗ Long không muốn lưu lại bất cứ tung
tích gì ở nhà mạng. Nếu di động của mình cài phần mềm có thể giải quyết được
thì không thể tốt hơn.

Nhạc Băng Phong cười nói:


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #472