Tiếp Tục Truy Xét


Người đăng: tuanh.kst@

Ở cửa sau bến xe khách thành phố Thụy Bảo, La Bính Lâm nhận được mệnh lệnh nói
với Đỗ Long:


  • Tiểu Đỗ, Cục trưởng Lý hạ lệnh bắt người rồi, thằng ranh kia là cậu bắt
    trước, phiền cậu lại còng nó lại.

La Bính Lâm có chút ý tứ trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà Đỗ Long lại vui vẻ
nhận lấy còng tay, đi về phía Thạch Vũ Hiên. Làm việc phải đến nơi đến chốn,
hắn muốn thằng ranh kia nhớ kỹ giáo huấn này. Bất kỳ người nào đắc tội với Đỗ
Long hắn đều sẽ không có kết cục tốt.


  • Ngươi bị bắt rồi!

Lời này của Đỗ Long nói với Thạch Vũ Hiên lời ít mà ý nhiều:


  • Đưa tay ra, nếu không thì tính là ngươi chống lại lệnh bắt.

Thạch Vũ Hiên không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như thế này. Khi bốn phía
lại lần nữa vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi thưa thớt, Thạch Vũ Hiên phẫn nộ
kêu lên:


  • Các ngươi thật to gan, gan các ngươi dám bắt ta, ta phải cho các ngươi chịu
    không nổi.

Đỗ Long không nói lời gì còng Thạch Vũ Hiên lại, đám bằng hữu của nó cũng bị
còng lại tới tấp. La Bính Lâm quát:


  • Đem bọn chúng áp giải về. Lão Ngưu, những xe máy này anh hãy trông coi
    trước, đợi một lúc tôi sẽ gọi xe tới mang đi.

Khi đám người Thạch Vũ Hiên bị áp giải lên xe cảnh sát, bốn phía lại lần nữa
vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Nhưng mà lần này tiếng vỗ tay rõ ràng hơn
không ít so với lần trước.

Sau khi áp giải đám người Thạch Vũ Hiên lên xe cảnh sát, đồn trưởng Ngưu hổ
thẹn nói với Đỗ Long:


  • Anh em, thực xin lỗi, chúng tôi cũng là không thể tự mình quyết định.

Đỗ Long không trách cứ bọn họ, gật gật đầu xoay người liền đi về phía con
đường nhỏ buôn bán bên ngoài.


  • Ân nhân...xin chờ một chút.


  • Bà chủ quán họ Trương kia cuối cùng từ trong đám người bước ra. Bà ta đến
    trước mặt Đỗ Long liền quỳ xuống, nói:


  • Ân nhân, cảm ơn anh cứu tôi, ân nhân, xin hỏi cao tính đại danh của anh.
    Đại ân đại đức của anh tôi sẽ ghi nhớ một đời. Vừa nãy lúc anh gọi tôi tôi
    không dám bước ra, bởi vì tôi thực sự là sợ bọn chúng..


Đỗ Long đỡ cô ta đứng lên, nói:


  • Cô à, cháu biết chỗ khó của cô. Tên khốn đó giam không bao lâu, cô tốt nhất
    vẫn là mau chóng rời khỏi thành phố Thụy Bảo, tránh bọn chúng lại đi tìm cô
    làm phiền. Còn về tên của cháu ấy hả, cô có lẽ không biết sẽ tốt hơn.

Cô Trương liên tục gật đầu, lòng còn sợ hãi nói:


  • Cô hiểu rồi, sáng sớm ngày mai bọn cô lập tức đi xa, không quay lại nơi này
    nữa...Ân nhân, anh tự mình cũng phải cẩn thận nhé, những người đó không những
    có bối cảnh, mà còn lòng lang dạ sói. Nghe nói có cấu kết với xã hội đen, giết
    người không chớp mắt đấy.

Đỗ Long cười lạnh nói:


  • Bọn chúng bản thân chính là xã hội đen, cháu còn ước bọn chúng tới tìm cháu
    gây rắc rối. Cô Trương, Kim thiếu gia sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới tìm cô,
    đoạn thời gian trước cái vụ án bắt cóc luân phiên cưỡng gian kia cô có phải là
    biết chút ít gì hay không?

Cô Trương do dự một lúc, cuối cùng cắn răng nói:


  • Lúc đó....cô gái kia chính là ở trước quán của tôi bị Kim thiếu gia bọn
    chúng bắt đi. Bố mẹ của cô gái kia hi vọng tôi có thể vì bọn họ mà làm chứng.
    Cô không kiềm nổi lời cầu xin của bọn họ liền đáp ứng, không ngờ...hiện giờ
    bản thân mình khó giữ, thực sự là không giúp được bọn họ rồi...

Đỗ Long nói:


  • Đúng vậy, cô đấu không được bọn chúng, hay là tìm nơi khác mưu sinh. Cháu
    có một người bạn mở nhà hàng ở thành phố Ngọc Minh, kinh doanh cũng không tệ
    lắm. Cô nếu như có hứng thú, có thể đi tìm anh ấy. Bày một quán đồ nướng ở chỗ
    cửa của anh ấy, ở chỗ đó cháu bảo chứng không ai dám động một sợi lông măng
    của cô. Đây là danh thiếp của anh ấy.

Cô Trương cảm ơn hết lần này đến lần khác nhận lấy danh thiếp. Trước khi đi,
cô Trương đột nhiên quay đầu nói với Đỗ Long:


  • Kim thiếu gia tên khốn đó thường tụ tập chơi bời ở trong một ngôi biệt thự
    bên bờ sông Mạnh Mậu. Cô gái đó nghe nói chính là từ đó trốn ra ngoài, cha mẹ
    cô ấy ở tại nhà khách nông trường, cách đây không phải là rất xa. Nhưng mà
    không biết bọn họ bây giờ còn ở đó hay không. Ân nhân, cô...cô đi trước...

Đỗ Long nhìn theo cô Trương đi xa, quay đầu lại nhìn lướt qua, chỉ thấy sau
bến xe khách khôi phục lại vẻ bình tĩnh rộn ràng vui vẻ hòa thuận, chuyện lúc
nãy dường như chưa phát sinh qua vậy. Đỗ Long xoay người tiếp tục đi về phía
trước, con ngõ này không có ánh đèn, sau khi đi được nửa con ngõ thì tối đến
mức thò tay ra khó nhìn thấy năm ngón.

Đỗ Long đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy Kỷ Quân San
dùng màn hình điện thoại di động chiếu sáng, chầm chậm bước tới. Nhìn thấy
bóng người đứng chặn ở giữa đường, cô thử thăm dò kêu lên:


  • A Long?

Đỗ Long nói:


  • Là anh, đừng sợ, có anh ở đây, ở đây rất an toàn.

Kỷ Quân San bước nhanh đi tới trước mặt Đỗ Long, nói:


  • Em biết, lúc có anh em đều rất yên tâm. A Long, em theo lời của anh đã đem
    ghi lại tất cả những gì đã xảy ra rồi. Nhưng mà vì ánh sáng không phải quá
    tốt, khả năng ghi không đủ rõ nét, di động đưa cho anh.

Đỗ Long nói:


  • Không rõ nét không hề gì, chỉ cần nhìn rõ đại khái là đủ rồi. Quân San,
    đằng sau có người theo kịp rồi, em về nhà trước, anh còn có chuyện phải làm,
    tối nay không thể cùng em rồi.

Kỷ Quân San giấu không nổi thất vọng nói:


  • Ờ...đều là em không tốt...A Long, anh phải cẩn thận.

Đỗ Long nói:


  • Em tự mình cẩn thận, tốt nhất gọi điện thoại kêu anh họ gì gì đó của em tới
    đón, phải hết sức cẩn thận.

Dưới sự thôi thúc của Đỗ Long, Kỷ Quân San bước nhanh đi. Đỗ Long lại tiếp tục
đứng ở giữa đường. Hai cái bóng đen đi theo sau Kỷ Quân San, thấy Đỗ Long
không động, bọn chúng cũng không hiểu trốn ở trong bóng tối. Đỗ Long không
rảnh chơi cùng bọn chúng, hắn lạnh lùng nói:


  • Bọn mày tự mình lăn ra đây hay là đợi tao qua đó đá mông chúng mày?

Hai người kia chậm rãi bước tới gần, nói:


  • Sĩ quan cảnh sát, chúng tôi không biết anh đang nói cái gì.

Đỗ Long cười lạnh nói:


  • Nếu không biết tao nói cái gì, bọn mày lại làm sao biết được tao là cảnh
    sát? Quay về nói với ông chủ chúng mày, chuyện giữa tao và thiếu gia Kim không
    phải là cái bang Đầu Búa nhỏ bé có thể nhúng tay vào. Bảo ông chủ bọn mày chớ
    xen vào việc của người khác, nếu không kẻ đen đủi tiếp theo chính là gã đó.

Hai người kia nghe Đỗ Long nói ra lai lịch của mình, sau khi rùng mình trong
lòng, nói:


  • Được, chúng tôi quay về sẽ đem lời nói gốc của sĩ quan cảnh sát Đỗ nói với
    lão Đại. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, sĩ quan cảnh sát Đỗ đi thong thả,
    chúng tôi không tiễn.

Đỗ Long ngạo nghễ quay người mà đi. Hai tên khốn đó quả nhiên không dám đi
theo nữa. Bọn chúng trao đổi một chút, quay người liền đi. Đỗ Long lượn một
vòng, dựa theo đầu mối cô Trương cung cấp, tới nhà khách nông trường.

Đỗ Long cũng không có tùy tiện tiến vào nhà khách, hắn cẩn thận xem xét xung
quanh một chút. Quả nhiên phát hiện hai người lén lút vụng trộm theo dõi nhà
khách ở vùng phụ cận. Đỗ Long xem một chút địa hình bốn phía của nhà khách,
phát hiện mặt tiền sân thượng lầu hai nhà láng giềng sát cạnh nhà khách không
đóng cửa sổ. Điều này vẫn không làm khó được Đỗ Long, hắn chỉ trong chốc lát
liền bò lên sân thượng của nhà người ta, từ cửa sổ đó tiến vào nhà khách.

Cô gái ở trong quầy nhà khách đang nằm bò trên bàn ngủ gà ngủ gật, Đỗ Long gọi
cô ta dậy. Cô ta rất không vui, cho đến khi Đỗ Long lộ ra thẻ công tác, cô gái
mới tỉnh lại, đem những thứ Đỗ Long muốn biết nói cho hắn...


  • Cốc cốc...cốc cốc cốc..

Đỗ Long gõ cửa phòng 406, qua một lúc lâu ở trong mới truyền ra tiếng nói cảnh
giác hỏi:


  • Ai?

Đỗ Long nói:


  • Tôi là cảnh sát, vừa mới bắt được một nghi phạm tên là Thạch Vũ Hiên, có
    liên quan tới vụ án con gái các người bị bắt cóc. Cấp trên phái tôi tới tìm
    các người làm ghi chép...

Cửa đột nhiên được mở ra, một người đàn ông trung niên kinh hỉ kêu lên:


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #466