Người đăng: tuanh.kst@
Ở cửa sau bến xe khách thành phố Thụy Bảo, La Bính Lâm nhận được mệnh lệnh nói
với Đỗ Long:
La Bính Lâm có chút ý tứ trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà Đỗ Long lại vui vẻ
nhận lấy còng tay, đi về phía Thạch Vũ Hiên. Làm việc phải đến nơi đến chốn,
hắn muốn thằng ranh kia nhớ kỹ giáo huấn này. Bất kỳ người nào đắc tội với Đỗ
Long hắn đều sẽ không có kết cục tốt.
Lời này của Đỗ Long nói với Thạch Vũ Hiên lời ít mà ý nhiều:
Thạch Vũ Hiên không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như thế này. Khi bốn phía
lại lần nữa vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi thưa thớt, Thạch Vũ Hiên phẫn nộ
kêu lên:
Đỗ Long không nói lời gì còng Thạch Vũ Hiên lại, đám bằng hữu của nó cũng bị
còng lại tới tấp. La Bính Lâm quát:
Khi đám người Thạch Vũ Hiên bị áp giải lên xe cảnh sát, bốn phía lại lần nữa
vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Nhưng mà lần này tiếng vỗ tay rõ ràng hơn
không ít so với lần trước.
Sau khi áp giải đám người Thạch Vũ Hiên lên xe cảnh sát, đồn trưởng Ngưu hổ
thẹn nói với Đỗ Long:
Đỗ Long không trách cứ bọn họ, gật gật đầu xoay người liền đi về phía con
đường nhỏ buôn bán bên ngoài.
Ân nhân...xin chờ một chút.
Bà chủ quán họ Trương kia cuối cùng từ trong đám người bước ra. Bà ta đến
trước mặt Đỗ Long liền quỳ xuống, nói:
Ân nhân, cảm ơn anh cứu tôi, ân nhân, xin hỏi cao tính đại danh của anh.
Đại ân đại đức của anh tôi sẽ ghi nhớ một đời. Vừa nãy lúc anh gọi tôi tôi
không dám bước ra, bởi vì tôi thực sự là sợ bọn chúng..
Đỗ Long đỡ cô ta đứng lên, nói:
Cô Trương liên tục gật đầu, lòng còn sợ hãi nói:
Đỗ Long cười lạnh nói:
Cô Trương do dự một lúc, cuối cùng cắn răng nói:
Đỗ Long nói:
Cô Trương cảm ơn hết lần này đến lần khác nhận lấy danh thiếp. Trước khi đi,
cô Trương đột nhiên quay đầu nói với Đỗ Long:
Đỗ Long nhìn theo cô Trương đi xa, quay đầu lại nhìn lướt qua, chỉ thấy sau
bến xe khách khôi phục lại vẻ bình tĩnh rộn ràng vui vẻ hòa thuận, chuyện lúc
nãy dường như chưa phát sinh qua vậy. Đỗ Long xoay người tiếp tục đi về phía
trước, con ngõ này không có ánh đèn, sau khi đi được nửa con ngõ thì tối đến
mức thò tay ra khó nhìn thấy năm ngón.
Đỗ Long đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy Kỷ Quân San
dùng màn hình điện thoại di động chiếu sáng, chầm chậm bước tới. Nhìn thấy
bóng người đứng chặn ở giữa đường, cô thử thăm dò kêu lên:
Đỗ Long nói:
Kỷ Quân San bước nhanh đi tới trước mặt Đỗ Long, nói:
Đỗ Long nói:
Kỷ Quân San giấu không nổi thất vọng nói:
Đỗ Long nói:
Dưới sự thôi thúc của Đỗ Long, Kỷ Quân San bước nhanh đi. Đỗ Long lại tiếp tục
đứng ở giữa đường. Hai cái bóng đen đi theo sau Kỷ Quân San, thấy Đỗ Long
không động, bọn chúng cũng không hiểu trốn ở trong bóng tối. Đỗ Long không
rảnh chơi cùng bọn chúng, hắn lạnh lùng nói:
Hai người kia chậm rãi bước tới gần, nói:
Đỗ Long cười lạnh nói:
Hai người kia nghe Đỗ Long nói ra lai lịch của mình, sau khi rùng mình trong
lòng, nói:
Đỗ Long ngạo nghễ quay người mà đi. Hai tên khốn đó quả nhiên không dám đi
theo nữa. Bọn chúng trao đổi một chút, quay người liền đi. Đỗ Long lượn một
vòng, dựa theo đầu mối cô Trương cung cấp, tới nhà khách nông trường.
Đỗ Long cũng không có tùy tiện tiến vào nhà khách, hắn cẩn thận xem xét xung
quanh một chút. Quả nhiên phát hiện hai người lén lút vụng trộm theo dõi nhà
khách ở vùng phụ cận. Đỗ Long xem một chút địa hình bốn phía của nhà khách,
phát hiện mặt tiền sân thượng lầu hai nhà láng giềng sát cạnh nhà khách không
đóng cửa sổ. Điều này vẫn không làm khó được Đỗ Long, hắn chỉ trong chốc lát
liền bò lên sân thượng của nhà người ta, từ cửa sổ đó tiến vào nhà khách.
Cô gái ở trong quầy nhà khách đang nằm bò trên bàn ngủ gà ngủ gật, Đỗ Long gọi
cô ta dậy. Cô ta rất không vui, cho đến khi Đỗ Long lộ ra thẻ công tác, cô gái
mới tỉnh lại, đem những thứ Đỗ Long muốn biết nói cho hắn...
Đỗ Long gõ cửa phòng 406, qua một lúc lâu ở trong mới truyền ra tiếng nói cảnh
giác hỏi:
Đỗ Long nói:
Cửa đột nhiên được mở ra, một người đàn ông trung niên kinh hỉ kêu lên: