Băng Đảng Đua Xe


Người đăng: tuanh.kst@

Lâm Nhã Hân vẫn đang ở thành phố Thụy Bảo không rời khỏi ngay, sau khi nghe Đỗ
Long nhắc nhở, cô ấy nói:


  • Hai ngày trước em có nghe được tin đồn, nhưng hoàn toàn không để ý đến, bọn
    họ tìm được em là chuyện rất dễ, thật không ngờ chuyện lại làm lớn như thế.
    Chuyện này đâu cần phải mở cuộc họp báo để giải thích, cược thạch không phải
    là nguyện thua cuộc sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà cược thua rồi còn trách
    chúng ta chứ?

Đỗ Long thở dài nói:


  • Nhã Hân à, lòng người hiểm ác, em giúp thằng cháu trai bụi mấy đời đó, nó
    lại không cảm kích, nó đưa hận thù lên người chúng ta rồi. Anh đề nghị em hay
    là mở cuộc họp báo, tiện để tuyên truyền về tập đoàn Long Hân một chút, ngoài
    ra, em hãy nhanh chóng liên hệ với Tô Linh Vân, với sự thông minh của cô ấy,
    hẳn sẽ rất nhanh có thể phát hiện ra rốt cuộc là ai đã giở trò.

Lâm Nhã Hân do dự nói:


  • Nhưng mà.... nếu cô ấy phát hiện chúng ta gài bẫy Triệu Ngọc Hoa thì làm
    thế nào?

Đỗ Long cưòi nói:


  • Yên tâm, cô ấy sẽ không nghi ngờ chúng ta, đây gọi là vào trước là chủ,
    chúng ta đâu có cái gì để vô duyên vô cơ hãm hại kẻ bất lực Triệu Hoa đó chứ?
    Nếu là anh chắc chắn cũng sẽ không tin?

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Điều này cũng đúng, Tô Linh Vân dù thông minh đến mấy cũng không nghĩ ra
    căn nguyên của chuyện này là vì có người đố kỵ... được rồi, em về đến thành
    phố Ngọc Minh sẽ lập tức mở cuộc họp để làm sáng tỏ sự thật. Ngoài liên lạc
    với Tô Linh Vân ra, em còn định liên hệ một chút với lão Vương. Nếu có vị cao
    thủ này của giới Phỉ Thúy hỗ trợ giải quyết, chắc hẳn là sẽ không có vấn đề
    gì.


  • Chú ý sự an toàn nhé.


Đỗ Long dặn dò Lâm Nhã Hân hai câu liền cúp máy, sau đó hắn lại gọi điện cho
Hạ Hồng Quân, nhờ y sắp xếp thêm mấy người bảo vệ Lâm Nhã Hân. Hạ Hồng Quân
sau khi nghe chuyện rốt cuộc là như thế nào, liền vỗ ngực đồng ý bảo đảm sự an
toàn của Lâm Nhã Hân, tuyệt đối không để xảy ra bất kì bất trắc nào.

Có sự bảo đảm của Hạ Hồng Quân, lúc này Đỗ Long mới bắt đầu yên tâm. Hắn bỏ
điện thoại xuống, gắp lên một miếng bánh gạo rồi cho vào trong miệng và bắt
đầu nhai. Đúng vào lúc này, từ xa hắn nhìn thấy Kỷ Quân San đang đi về chỗ của
hắn.


  • Sao lại bị thương rồi…?

Kỷ Quân San sờ vào vết sẹo trên đùi Đỗ Long mà hỏi một cách trách cứ. Hai
người họ bây giờ nằm trên giường lớn trong khách sạn, sau một hồi cảm xúc mãnh
liệt, Kỷ Quân San mới phát hiện trên đùi Đỗ Long vẫn chưa rơi vảy của vết
thương, Đỗ Long nói:


  • Vì cứu một đồng nghiệp, không sao cả, sẹo sẽ nhanh mất thôi.


  • Cái gì? Đây là viên đạn bay sượt qua sao?


Kỷ Quân San sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, Đỗ Long vội an ủi, nói:


  • Không phải anh đã ổn rồi sao? Bản lĩnh của anh không phải em không biết.
    Lúc đó đồng nghiệp của anh bị bắt cóc, anh bất đắc dĩ một đấu lại bảy, anh tấn
    công từng tên, chỉ mấy phát đã giải quyết xong việc. Nếu không phải vì cứu
    đồng nghiệp, bọn Sơn Tinh vốn không thể làm hại anh dù là một sợi lông tơ.


  • Sơn Tinh?


Kỷ Quân San sợ hãi la lên, Sơn Tinh là nhân vật lớn ở gần biên giới nam bộ
tỉnh Thiên Nam, rất nhiều người đã nghe nói qua uy danh tàn khốc của gã.

Đỗ Long nói một cách đĩnh đạc:


  • Sơn Tinh cũng không có gì ghê gớm, trong chốc lát bị anh đánh cho tàn phế.
    Nếu không phải anh vội lên trực thăng đưa bọn họ về bệnh viện nhân dân của
    thành phố Thụy Bảo để cứu, thì bảy tên trong nhóm Sơn Tinh đã bị ném mạng rác
    rưởi của chúng lên trên núi hoang rồi.

Kỷ Quân San nói một cách ưu sầu:


  • Đỗ Long, anh sao lúc nào cũng đi chọc ghẹo những kẻ không thể chọc ghẹo như
    thế? Anh biết kẻ đứng sau lưng SơnTinh là trùm buôn thuốc phiên Myanma không?

Đỗ Long cười ha hả, nói:


  • Tất nhiên anh biết chuỵên của Sơn Tinh, anh có một lần giằng co với trùm ma
    túy của Myan ma là Cát Quân. Em yên tâm, Cát Quân đã bị anh đánh đến nỗi sợ
    rồi, gã ta tạm thời sẽ không dám chơi với anh nữa.

Đỗ Long chỉ dùng giọng điệu nói giỡn để nói, bởi vậy Kỷ Quân San vốn biết được
lời của Đỗ Long rốt cuộc là thật hay là giả, cô ấy thở nhẹ, nói:


  • Đỗ Long, em thật sự rất lo cho anh…

Đỗ Long cũng thở dài nói:


  • Nhưng anh là cảnh sát mà…

Đỗ Long và Kỷ Quân San trong khách sạn chơi đến khi đói, lúc này mới nắm tay
khời khỏi khách sạn. Bọn họ giống như một cặp tình nhân bình thường đi lang
thang trên phố trong thành phố Thụy Bảo, Kỷ Quân San biết chỗ nào có đồ ăn
ngon và dẫn Đỗ Long đi ăn.

Trên khúc đường cuối của một con phố song song với khu buôn bán ở vùng biên
giới, là bến xe khách bộn bề. Tuy đã là buổi tối nhưng nơi này người qua người
lại vô cùng náo nhiệt, rất nhiều xe từ bên ngoài chạy vào bến, hành khách đi
ra liền đi thẳng tìm thức ăn ở chỗ gần bến xe khách. Vì thế những quầy hàng
bán món ăn bình dân cũng rất nhiều.

-Bình thường em chưa bao giờ đến đây vào buổi tối. Bởi vì nghe nói buổi tối ở đây rất lộn xộn.

Kỷ Quân San nói với Đỗ Long. Khi nói, dầu trong miệng cô ấy nhai chảy ra từ
khóe miệng.

-Biết lộn xộn mà còn đến nơi này ăn? Bụi nơi đây lại to, không bằng đến một con đường nào đó gần đồn cảnh sát để ăn.

Đỗ Long nửa thật nửa giả cười nói:


  • Nếu là anh gặp chuyện bất bình anh chắc sẽ không kìm nổi ra tay, há chẳng
    phải là rước lấy phiền phức rồi?

Kỷ Quân San do dự một chút, rồi nói:


  • Hai tuần trước em nghe nói nơi này có cô gái bị một đám người đua xe cưỡng
    ép bắt lấy rồi đưa đi, mấy ngày sau mới trốn ra được. Cô ấy đi báo án, đồn
    công an không ngờ lại không chịu lập án, sau này người con gái đó nhảy xuống
    sông Mạnh Mậu…

Đỗ Long cười nói:


  • Một mình em dẫn anh ra đây, anh đã biết có vấn đề, vậy em hy vọng anh sẽ
    điều tra chuyện này, để giai oan cho cô gái đó? Em phải biết là đồn công an
    không dám lập án, chứng minh đám người đó có người đứng sau, nếu chuyện này
    anh nhúng tay vào, chắc chắn sẽ đắc tội người ta.

Kỷ Quân San cúi đầu nói:


  • Em biết, trong lòng em cũng rất mâu thuẫn, nhưng giống như anh nói, anh là
    cảnh sát… Nếu những chuyện này không có người quản, sớm hay muộn có một ngày
    xảy ra trên nhiều người hơn.

Đỗ Long cười nói:


  • Anh hiểu rồi, Quân San, anh đùa em đó, chuyện như thế này không nghe qua
    thì thôi, đã nghe qua rồi nói thế nào đi nữa cũng phải quản. Nhưng em không
    cần phải dính vào, thế này đi, trước tiên em về khách sạn, anh ngồi ở đây một
    chút, nếu mười một giờ đám đua xe biểu diễn đó vẫn xuất hiện, anh sẽ về tìm
    em.

Kỷ Quân San nói:


  • Em đi với anh vẫn hơn… Nói không chừng hôm nay chúng ta không gặp được
    những kẻ đó, sao có sự trùng hợp thế được.

Kỷ Quân San nói chưa hết thì tiếng xe máy nổ rất lớn nhanh chóng vang đến, một
dãy mười mấy chiếc xe máy gào thét chạy như bay qua.

Đỗ Long cười nói:


  • Đúng là trùng hợp… Tí nữa bất luận xảy ra chuyện gì em cũng đừng ra, anh sẽ
    xem băng này rốt cuộc hung hăng càng quấy được bao nhiêu.

Băng này chạy những chiếc xe máy đã qua sửa chữa, phi qua phi lại ba lần trên
con đường có rất nhiều người ở phía sau bến xe khách. Cảnh tượng mọi người
kinh sợ né tránh, hình như khiến cho đám thanh niên này cảm thấy rất thú vị.

Những kẻ này rốt cục cũng dừng xe, đến trước quầy vịt quay, đẩy tới tấp những
người đang đợi đồ ăn, sau đó hung hăng đá đổ quầy vịt quay. Chủ quán là một
người phụ nữ trung niên, bà ấy sợ đến nỗi la lên, hai tên trẻ tuổi nắm lấy tóc
của bà ấy kéo đến trước mặt của một thằng trẻ nhuộm tóc đỏ mặc quần bò.

Lỗ mũi người này đeo một chiếc khuyên vàng, tai cũng đeo mấy cái dây xích
vàng, dựa nghiêng vào xe máy, tay không ngừng chơi với một con dao gấp.

Bà chủ quán bị người đó bắt quỳ trước mặt thằng thanh niên đó, bà chủ không
dám phản kháng, bà ấy kinh hoàng kêu lên:


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #462