Người đăng: tuanh.kst@
Diệp Quang Điền giơ tay chụp khăn mặt vào mũi Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh
mở choàng mắt, tránh thoát sang một bên. Diệp Quáng Điền cả kinh, vội vàng lao
người tới, gã tính dùng sức mạnh đối với Thẩm Băng Thanh. Đối với loại đối thủ
thế này thì Thẩm Băng Thanh chi cần một cước là có thể đá bay, nhưng vì camera
ngầm được gắn trong phòng ngủ nên anh ta cũng không thể cứ vậy mà phá hủy lần
hành động vây bắt này, vì thế Thẩm Băng Thanh hét lên kinh hãi một tiếng, sau
đó xoay người chạy vào trong phòng ngủ.
Thân thủ nhanh nhẹn của Thẩm Băng Thanh vẫn chưa khiến cho Diệp Quảng Điền
hoài nghi, gã sợ Thẩm Băng Thanh kêu cứu nên vội vàng đuổi theo vào phòng ngủ.
Sau khi đuổi kịp Thẩm Băng Thanh ở trước giường, dưới tình huống Thẩm Băng
Thanh giã bộ chống trả, gã chụp khăn tay có tẩm ê- te lên mũi Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh liền giống như con thỏ con bị sói vồ, chỉ thấy lực phản kháng
từ từ yếu dần, cuối cùng mí mặt sụp xuống, tiếp đó hai mắt nhắm chặt rồi mẽ
man, cuối cùng là mềm nhũn ra rồi bị Diệp Quảng Diền đẩy ngã xuống giường.
Diệp Quáng Điền quăng cái khăn lông màu trắng ra, thờ hổn hên hai cái, sau đó
bò lên giường, lật Thầm Băng Thanh đang hôn mê lại đối mặt với gã. Nhìn gương
mặt trong lúc ngủ sav vẫn quyến rũ động lòng người, Diệp Quảng Điền cười gằn
nói:
Nói xong, Diệp Quảng Điền dùng tay trái bóp cổ Thầm Băng Thanh, tay phải vỗ
nhẹ lên mặt anh này một trận, nói:
Thẩm Bâng Thanh chậm rãi mờ to mắt, Diệp Quãng Điền chuyền qua dùng cả hai tay
bóp có anh ta, vẻ mặt dữ tợn nói:
Ngay tại lúc Diệp Quãng Điền cảm thấy không đúng thì Thâm Băng Thanh đột nhiên
lên gối ngay phía hạ thân của Diệp Quãng Điền, Diệp Quãng Điền lập tức kêu gào
long trời lở đất, buông hai tay đang bóp cổ Thẩm Băng Thanh ra, sau đó ngã
xuống giường, ôm lấy bảo bối đã bị thương nghiêm trọng của gã, lãn qua lộn
lại, nước mắt nước mũi chảy ra.
Thám Bâng Thanh từ dưới gối lấy ra một chiếc còng, còng ngược phía sau hai tay
của Diệp Quảng Điền, sau đó anh ta giật mạnh cửa tủ quần áo, quát hỏi Đồ Long
đang đứng khoanh tay mĩm cười trong tủ treo quần áo:
Đồ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh hoài nghi trùng mắt nhìn Đồ Long. Đồ Long đẩy anh ta rồi bước
ra khỏi tủ quần áo, nhìn Diệp Quảng Điền với khuôn mặt xanh mét, miệng thì sùi
bọt mép. Đỗ Long nhấn mờ chốt bộ đàm.nói:
Hoàng Kiệt Hào đáp:
Thẩm Băng Thanh lạnh lùng nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long lập tức đáp lễ nói:
Hai người giống như hai con trâu chọi trừng mắt nhìn nhau, mãi đến lúc tiếng
đập cửa của Hoàng Kiệt Hào vang lên thì Đỗ Long mới ra mở cửa.
Một cước kia của Thầm Băng Thanh không ngờ lại nặng như vậy, lúc đám người
Hoàng Kiệt hào tiến vào thì tiếng kêu của Diệp Quảng Điền đã nhỏ hơn nhiều.
Hoàng Kiệt Hào xem ra vấn đề không lớn nên liền kêu người đưa Diệp Quáng Điền
ra ngoài, sau đó mớ video thu được cho Lưu Thủy Anh xem.
Lưu Thủy Anh vẫn còn hoài nghi cánh sát tìm lầm người, mãi đến lúc nhìn thấy
cảnh Diệp Quảng Điền hung ác bóp cổ Thâm Băng Thanh trong video thì mặt của cô
liền trờ nên trắng bệch. Nếu như không phải cảnh sát tra ra thân phận hung thù
trước, rồi tìm đến đây mai phục bắt hung thủ tại chỗ thì chỉ e hiện giờ cô đã
biến thành một khối thi thể lạnh lẽo rồi.
Lưu Thủy Anh thất thần rồi thi thào nói.
Đỗ Long thuận miệng giải thích:
Lưu Thủy Anh im lặng gật gật đầu, lúc này Thám Băng Thanh đã thay xong quần
áo, từ trong phòng tắm đi ra, trên đầu anh ta vẫn còn ướt sũng. Nhìn thấy anh
ta lau mặt đến nồi đỏ bừng cả lên, Đỗ Long cười nói:
Thẳm Băng Thanh phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, trả lại quần áo cho Lưu Thủy Anh,
sau đó liền im lặng đi ra ngoài.
Hoàng Kiệt Hào nói với Lưu Thủy Anh:
Lưu Thủy Anh thở dài, không nói thêm gì, sau khi bắt tay cùng Hoàng Kiệt Hào
thì đưa bọn họ ra ngoài cửa.
Mạnh Hạo và Đỗ Long cùng nhau xuống lầu, anh ta quen thuộc khoác bả vai Đồ
Long, nói đùa cùng hắn.
Đỗ Long nghiêm trang mà đáp, nói:
Thẩm Băng Thanh nhướn mày, anh ta thật sự không muốn nhớ lại tinh cánh vừa
rồi, cũng không hi vọng chuyện mình giả gái bị nhiều người biết, nhưng cái tên
Đỗ Long này lại cố tinh cùng anh ta đối nghịch, cứ oang oang nói chuyện này
ra, giống như sợ người khác không biết hay sao ấy, hơn nữa còn nói kiểu thô
tục như vậy, Thẩm Băng Thanh nghe xong chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo trong
ngực.
Mạnh Hạo quả nhiên mỉm cười, quay đầu liếc nhìn Thẩm Băng Thanh ở phía sau một
cái, Thẩm Băng Thanh trầm giọng nói:
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
Đỗ Long mĩm cười gật đầu, nói:
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
Trẩn Bác Hùng bên cạnh cười nói:
Đỗ Long vui vẻ nói:
Trần Bác Hùng nói: