Người đăng: tuanh.kst@
Tần Tuấn khâm phục nhìn Đỗ Long, người dám nói như vậy với trùm ma túy lớn Tam
Giác Vàng trong sở cảnh sát này, tuyệt đối không có người thứ hai.
]Đỗ Long lại đi kiểm tra người bị thương, trong đó có hai người bị phi đao của
Đỗ Long đâm trúng lá phổi. Nhìn như là không sao nhưng thật ra vết thương của
họ nghiêm trọng nhất, máu không ngừng chảy vào phổi, nếu không được cứu chữa
kịp thời thì họ sẽ mau chóng bị máu của mình làm cho chết đuối.
Đỗ Long hang hái thu dọn chiến trường, đao súng, thậm chí là lựu đạn đều là
những thứ hắn thích không chịu rời tay. Tuy nhiên trừ dao nhỏ có thể miễn
cưỡng để lại ra, còn đâu đều phải nộp lên trên. Vì vậy Đỗ Long dứt khoát cùng
Tần Tuấn nộp lên tất cả các băng đạn và lựu đạn thu được, để bọn họ dùng cho
trận đấu ném lựu đạn, khoảng cách và độ chính xác trở thành điều kiện của cuộc
thi. Âm thanh rầm rầm trong rừng liên tục vang lên, khói dày đặc cuồn cuộn trở
thành chỉ dẫn tốt nhất của trực thăng.
Trong khi đợi trực thăng tìm thấy bãi đất phẳng để hạ cánh, thì Đỗ Long đem
lựu đạn thu được tiêu trừ hết, các băng đạn cũng chỉ còn lại ba băng cuối
cùng. Ba băng đạn này hắn có thể không nộp lên trên. Hắn lấy khẩu ak47 từ cục
An ninh quốc gia, để có thể tự mình tiếp viện, điều này tốt hơn so với việc
thỉnh thoảng chạy đến thành phố Thụy Bảo lĩnh đạn dược.
Đỗ Khang nhảy xuống trực thăng đầu tiên. Mặc dù nhìn như là mặc kệ không thèm
hỏi thăm Đỗ Long nhưng thật ra rất quan tâm. Trên mặt đất vô cùng thê thảm,
chỉ thấy bảy người nằm rên rỉ, nhưng Đỗ Khang chỉ nhìn lướt qua rồi chạy tới
trước mặt Đỗ Long hỏi:
-Bị thương rồi à?
Đỗ Long vén ống quần chỗ bị viên đạn bắn vào cho ông ta coi. Bên ngoài chân
trái của Đỗ Long có một vết thương dài như là bị bàn là là qua vậy. Đỗ Khang
nhíu mày một cái rồi lớn tiếng gọi:
-Cấp cứu, Đỗ Long bị thương rồi, mau đến đây chữa trị vết thương đi.
Đỗ Long buông ống quần nói:
-Không cần đâu, miệng vết thương đều không đau nữa rồi. Bên kia có hai người sắp không xong rồi, không nên lãng phí thời gian của cấp cứu viên.
Đỗ Khang đúng là lo lắng quá nên loạn, bình tĩnh lại cử cấp cứu viên đi cứu
chữa cho những người trọng thương của Sơn Tinh. Nhưng Đỗ Khang vẫn tìm thuốc
Thiên Nam bạch và cồn, bông băng trong hộp thuốc ra tự mình xử lí vết thương
cho Đỗ Long.
Thẩm Băng Thanh không nói một lời đứng cạnh Đỗ Long. Trong lúc Đỗ Khang bận
rộn thì Đỗ Long liếc mắt Thẩm Băng Thanh và hỏi:
-Tại sao không nói gì?
Thẩm Băng Thanh nói:
-Không muốn quan tâm cậu.
Đỗ Long cười méo mó:
-Tôi biết tại sao cậu lại tức giận vậy. Chẳng phải bây giờ tôi không sao rồi à? Mấy tên hề nhảy nhót kia căn bản không làm gì được tôi hết.
Thẩm Băng Thanh hừ một cái, vẫn không để ý tới Đỗ Long. Đỗ Long nhún vai nói
với Đỗ Khang:
-Bố, vừa nãy con nói chuyện điện thoại với Cát Quân…
Lời này của Đỗ Long vừa nói ra lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đỗ
Khang ngẩng đầu hỏi:
-Hắn nói cái gì?
Đỗ Long cười nói:
-Đừng căng thẳng thế chứ, bọn con chỉ là nói chuyện tán gẫu thôi. Con cảnh cáo hắn không được cử người đi tìm chỗ chết, hắn tỏ ra hiểu chuyện nói rằng tạm thời không làm phiền con nữa, có thể thời gian tới cũng không nhập cảnh thuốc phiện từ xã Mãnh Tú nữa. Hắn nói cuối tháng có thể có một đợt thuốc phiện muốn nhập cảnh từ xã Mãnh Tú. Đương nhiên khẳng định không phải hàng của hắn, thời gian cụ thể hắn sẽ báo cho con sau khi có được tin tức xác thực.
Lời nói của Đỗ Long nhất thời khiến mọi người không nói được gì, bởi vì khó mà
tin được Cát Quân có thể nói ra những lời như vậy, thật quá vô lí.
Đỗ Long nhún vai nói:
-Tin hay không tùy bố. Để tiện cho việc nhận điện thoại của Cát Quân, thì chiếc điện thoại vệ tinh này con chỉ có thể tạm thời giữ lại thôi.
Đỗ Khang biết mình có đứa con thường xuyên có thể làm những gì người khác
không thể. Vì vậy Đỗ Khang gật đầu nói:
-Con giữ lại đi, bố giúp con đăng kí là được ngay.
Đỗ Long lại lấy ra con dao, nói:
-Đây là con dao con thu được trên người Sơn Tinh, con muốn giữ lại….
Đó là một dao rựa quân dụng nhiều chức năng, nhìn qua bên ngoài đã thấy tốt vô
cùng. Đỗ Khang nhìn một cái rồi nói:
-Bình thường ít lấy ra chơi đùa trước mặt người khác, nên dùng chỗ cần dùng ấy.
Đỗ Long hớn hở nói:
-Nếu sớm có được con dao này thì con có đã sớm tới chỗ này rồi, Trần Tuấn cũng có thể bớt khổ cực một chút.
Đỗ Khang hỏi:
-Con đi đường núi cả đêm thật sao?
Đỗ Long đắc ý nói:
-Đương nhiên là thật rồi, nếu không bố thấy con làm sao tới đây được? Xe của con vẫn đỗ cạnh thôn Đán Đán kia kìa, từ lúc 1 giờ sáng đến khoảng 5 giờ, cuối cùng cũng đuổi kịp. Trên đường đi con giết hơn mười con rắn, đuổi ba con lợn rừng. Bố xem, trên giày của con vẫn còn hai vết rắn cắn này.
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn Đỗ Long. Cả đêm mò mẫm trong rừng đi mười mấy
cây số đường núi, cho dù là thợ săn thành thạo nhất cũng không dám, cũng không
làm được thế này.
Đỗ Khang lại hỏi:
-Xem ra con không đi bấy nhiêu đường vòng, làm sao lại biết chỗ ẩn náu của người Sơn Tinh?
Đây mới là câu hỏi trọng điểm, mọi người đều vểnh tai lên muốn nghe xem Đỗ
long trả lời thế nào. Đỗ Long cười nói:
-Cái này à… Con từ yêu cầu của Sơn Tinh, là đi từ thôn Đán Đán, hơn nữa chắc chắn trong vòng 8 giờ có thể đuổi theo. Con dự đoán bọn họ sẽ ở chỗ đó, nửa đêm con leo núi đến gần đỉnh núi cao nhất, dùng kính hồng ngoại thì tìm được bọn họ. Đống lửa kia chính là mục tiêu rõ ràng nhất.
Lời của Đỗ Long khiến mọi người đều giật mình thở ra nhẹ nhõm. Nhìn có vẻ rất
đơn giản nhưng nửa đêm leo núi cao như vậy, lại phải chạy đường xa như vậy ở
trong rừng, đây không phải việc người bình thường có thể làm được, vì vậy mọi
người rất khâm phục Đỗ Long.
Đỗ Khang nhìn kính hồng ngoại treo trước ngực Đỗ Long, không hỏi nữa mà nói
rằng:
-Tinh thần của con quả rất tốt, chạy cả đêm như vậy không mệt sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
-Con mắc chứng mất ngủ đã lâu rồi, chuyện nhỏ này không làm con mệt được.
-Chứng mất ngủ? Lâu thế không tốt cho sức khỏe đâu. Có thời gian đi bệnh viện khám đi.
Đỗ Khang kết thúc việc hỏi thăm, quay đầu hỏi:
-Cứu chữa thế nào rồi?
Mặt người cấp cứu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên nói:
-Có hai người phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện cấp cứu, những người còn lại tuy bị thương nặng nhưng tạm thời máu đã cầm được rồi, không nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng cũng cần nhanh chóng đưa vào bệnh viện.
Đỗ khang hỏi:
-Vậy thì thu quân thôi.
Bảy người bị thương được đặt lên cáng cứu thương thô sơ đưa lên trực thăng,
chiếm diện tích rất lớn, những người còn lại chỉ có thể chen chúc một chút.
Sau khi cất cánh Đỗ Long hỏi Thẩm Băng Thanh:
-Băng Thanh, cậu nói như thế nào với Đơn Đan Thanh?
Thẩm Băng Thanh nói:
-Tôi gọi anh ta trực tiếp lái xe tới thôn Mã Đề, sau đó mau chóng lái xe về đồn công an.
Đỗ long gật đầu nói:
-Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi phát hiện rằng năng lực tự bảo vệ của cơ sở cảnh sát thiếu một cách nghiêm trọng. Tần Tuấn đã tính là tương đối tài giỏi mà còn bị bắt cóc hai lần, trong lần đó có nguyên nhân là súng ống tràn lan, nhưng nguyên nhân bản thân vẫn quan trọng. Tần Tuấn giờ cậu đã là Phó đồn công an, tôi hi vọng cậu ủng hộ tôi… triển khai một lớp huấn luyện hạng nhất tăng cường năng lực tự bảo vệ của mọi người trong đồn công an.
Tần Tuấn bây giờ rất tâm phục khẩu phục Đỗ Long, Đỗ Long lại có ân cứu mạng
mình. Tần Tuấn nói:
-Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ ủng hộ hết mình, chỉ có điều… kinh phí của chúng ta có hạn, anh định làm như thế nào?
Đỗ Long mỉm cười nói: