Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long nhìn Tần Tuấn lắc đầu, cười nói:
Mặt Tần Tuấn thẹn đến đỏ bừng, cậu ta xấu hổ gật đầu, sau đó lại kêu lên ưm...
ưm..
Đỗ Long rút thanh phỏng chế maddogatak ra, phất tay một cái liền cắt đứt mấy
vòng dây thừng, dây thừng buông lỏng, Tần Tuấn toàn thân tê cứng lăn trượt
sang một bên.
Đỗ Long đỡ lấy cậu ta, dao trong tay hắn tiếp tục cắt đứt dây thừng buộc ở tay
chân của Tần Tuấn. Lúc hắn đỡ Tần Tuấn bỗng hơi nhúc nhích một chút, cảm thấy
càng bí tiểu hơn, không thể kìm chế được, cậu ta vội kêu lên:
Đỗ Long cười khì lên một tiếng, quả nhiên quay đầu đi, chỉ thấy nghe tiếng kéo
khóa, sau đó thì tiếng động vang lên như vòi tưới hoa, ước chừng ba phút sau
âm thanh mới biến mất. Tần Tuấn kéo quá lên, đỏ mặt nói:
Đỗ Long cười nói:
Tần Tuấn nói:
Sau khi tôi rời khỏi thôn Mã Đề liền mau chóng về, đi nửa đường thì vướng
phải thân cây chắn ngang trên đường, khi tôi đang dùng sức vác cây ra để mở
đường, bọn chúng đột nhiên xuất hiện, tên nào cũng vác khẩu súng AK47 chĩa vào
tôi, tôi đâu dám phản kháng, thì bị bọn chúng bắt như vậy đấy. Đúng rồi, súng
của tôi đâu? Còn trang bị của tôi nữa....
Súng đây, những thứ khác thì đừng để ý nữa, người không sao thì tốt rồi.
Đỗ Long nói:
Tần Tuấn sùng bái nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long cười nói:
Tần Tuấn nhìn bọn người Sơn Tinh đang nằm trên mặt đất tên nào cũng toàn thân
đẫm máu, thở dài nói:
Đỗ Long cười nói:
Coi như cũng được, đánh lén cũng đạt, cũng không lợi hại lắm.
Dù sao thì tôi cũng không làm được, tôi thấy toàn bộ thành phố Thụy Bảo
chẳng có cảnh sát nào có thể làm được, đặc cảnh cũng không thể.
Sau khi Tần Tuấn trải qua lần này thì hoàn toàn phục Đỗ Long, cậu ta không hề
nịnh nọt Đỗ Long, tuy rằng Đỗ Long miệng thì nói khiêm tốn, trong lòng thì vẫn
có chút tự đắc. Bản lãnh của hắn đúng là chẳng có cảnh sát bình thường nào có
thể sánh được, cho dù Hạ Hồng Quân đến đây, cũng không chắc có thể làm tốt
được như vậy.
Bọn người Sơn Tinh lần lượt tỉnh lại, sau đó liên tục kêu la thảm thiết, Đỗ
Long một cước đạp lên vết thương trên đùi Sơn Tinh, vui sướng hưởng thụ cảm
giác chà đạp kẻ địch, kẻ ác cần kẻ ác đối phó. Nhiều người đã trực tiếp gián
tiếp chết trong tay Sơn Tinh rồi, còn có không ít cảnh sát, nên khi hành hạ
Sơn Tinh thì Đỗ Long không hề cảm thấy bứt rứt.
Sơn Tinh, mày buôn lậu ma túy nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện xấu như
vậy, tiền mà mày bán rẻ lương tâm dùng lòng dạ hiểm độc chiếm được bây giờ
đang ở đâu?
Phì!
Sơn Tinh trả lời bằng cách nhổ nước miếng lên chiếc dày da cảnh dụng của Đỗ
Long, gã ta đã không còn sức để phun cao hơn.
Đỗ Long trực tiếp lau sạch sẽ giày da trước mặt Sơn Tinh, sau đó tiếp tục giẫm
lên cánh tay đã bị gãy của Sơn Tinh hỏi:
Sơn Tinh kêu lên thảm thiết rồi ngất đi, Đỗ Long lắc đầu thở dài:
Tần Tuấn ở bên cạnh nhìn cũng líu cả lưỡi không nói lên lời, cậu ta cũng không
biết Đỗ Long hỏi cái đó để làm gì, cậu ta chỉ cảm thấy Đỗ Long thật rảnh rỗi,
rất thích hưởng thụ cảm giác ngược đãi tù nhân.
Đỗ Long cầm điện thoại vệ tinh của Sơn Tinh lên, mở bản ghi chép thông tin ra,
chọn số điện thoại vài ngày trước gọi đi, chuông điện thoại reo một rồi mới
thông, một giọng nói hàm hồ không kiên nhẫn nói:
Đỗ Long dẫm mạnh lên cánh tay bị gãy của Sơn Tinh, Sơn Tinh đau đớn kêu thảm
mà tỉnh lại, đầu dây bên kia cảm thấy không đúng, nghi ngờ hỏi:
Đỗ Long không hiểu tiếng Myanmar, hắn dùng tiếng Anh cười nói:
Đỗ Long dùng sức ấn mạnh chân, Sơn Tinh lại kêu lên thảm thiết, Cát Quân còn
chưa tỉnh ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại, gã cũng dùng tiếng anh giận dữ nói:
Đỗ Long cười ha hả nói:
Cát Quân giận sôi máu, nhưng gã cũng cảm thấy phải chịu thua Đỗ Long. Gã ta
cũng đã trực tiếp gián tiếp đọ sức với Đỗ Long bốn năm lần rồi, kết quả là hao
binh tổn tướng không hề có một chiến tích, giờ đây đến Sơn Tinh cũng bị thua
trong tay Đỗ Long, Cát Quân bắt đầu ý thức được Đỗ Long không dễ chơi như vậy,
gã ta thật sự đã quá coi thường người thanh niên trưởng đồn công an này.
Cát Quân ý thức được mình đã sai lầm, gã ta tỉnh táo lại rất nhanh, gã nói:
Đỗ Long ngạo nghễ nói:
Cát Quân trầm mặc một chút, nói:
Đỗ Long cười nói:
Cát Quân nói:
Cát Quân cúp điện thoại, mặt gã âm trầm, châm điếu xì gà rồi đi ra ban công,
nhìn vào dải chân trời trắng ở phía đông, trong lòng nghĩ ngợi lung tung.