Đàm Phán


Người đăng: tuanh.kst@

Nghe nói trợ thủ tương lai lại không ngờ bị bắt cóc, Đỗ Long cũng không hoảng
hốt, hắn hỏi:


  • Tần Tuấn dùng điện thoại của mình để gọi sao?

Triệu Huy liên tục gật đầu, Đỗ Long lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một
cú điện thoại qua, chuông chờ vang lên không tới năm giây thì đường dây được
kết nối, Đỗ Long nói:


  • Tần Tuấn?

Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn:


  • Đồn trưởng Đỗ à? Nếu muốn mạng sống của Tần Tuấn, thì thả toàn bộ bọn người
    Đa Ôn Hãn ra, bằng không thì cứ đợi mà nhặt xác Tần Tuấn!

Đỗ Long hỏi ngược lại:


  • Anh là ai? Đa Quang Thác à? Tôi khuyên anh tốt nhất là thả Tần Tuấn ra,
    bằng không ba anh em các anh phải chạm trán trong trại giam thì thật là xấu
    hổ, hơn nữa..... tới lúc đó cha mẹ, ông nội của các anh phải làm sao? Thừa lúc
    còn sớm mà quay đầu, đừng làm loạn tới mức không thể cứu vãn!

Âm thanh bên kia đã trầm mặc một chút nói:


  • Đừng có lãng phí công sức mà đoán tao là ai, mau thả bọn người Đa Ôn Hãn
    ra, bằng không tao sẽ giết sạch từng đứa một trong đồn công an chúng mày.


  • Việc gì phải khổ như thế chứ? Anh đợi chút, tôi gọi anh trai anh tới nói
    chuyện với anh.


Đỗ Long cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại tới trại tạm giam thành phố Thụy
Bảo, sau khi nói rõ thân phận Đỗ Long nhờ đồng chí coi trại tạm giam gọi Đa Ôn
Hãn đi ra nghe điện thoại.

Đợi Đa Ôn Hãn tới, Đỗ Long mượn điện thoại di động của Thẩm Băng Thanh, gọi
lại vào điện thoại của Tần Tuấn. Hai chiếc điện thoại đã được đặt chế độ loa
ngoài, bởi vậy Đa Ôn Hãn có thể trực tiếp nói chuyện với kẻ bắt cóc kia rất có
khả năng là Đa Quang Thác.


  • Tiểu Thác?

Đa Ôn Hãn hỏi dò.


  • Anh!

Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói kích động, quả nhiên là Đa
Quang Thác, gã ta nghẹn ngào nói:


  • Anh, anh có khỏe không? Em nghe nói các anh đã bị kết án tử hình.

Giọng của Đa Quang Thác đã truyền tới tai của tất cả mọi người. Người khác thì
thôi, Đỗ Long lại rất kinh ngạc, Đa Ôn Hãn lấy làm lạ hỏi:


  • Em nghe ai nói vậy? Bọn anh đều rất khỏe, rất nhanh thôi sẽ về nhà, em đừng
    có làm liều, bắt cóc người là tội rất nghiêm trọng đấy, em mau thả cảnh sát
    Tần ra!

Đa Quang Thác kinh ngạc hỏi ngược lại:


  • Anh! Anh nói thật chứ? Các anh sẽ về nhà nhanh thôi à? Nhưng.... Ô Hãn đã
    nói... nói các anh..... tại sao nó lại phải gạt em?


  • Ô Hãn? Ô Hãn là ai?


Đỗ Long hỏi chen vào.


  • Ô Hãn là người của thôn chúng tôi, nó gần gũi với Cát Quân, có lẽ..... Đây
    cũng là quỷ kế của Cát Quân.

Đa Ôn Hãn giải thích.

Đỗ Long trầm giọng nói:


  • Đa Quang Thác, anh trai anh có biểu hiện lập công lớn, bọn họ sẽ được thả
    nhanh thôi, mà còn trở thành đội trưởng đội chống buôn lậu của xã Mãnh Tú, xin
    anh lập tức thả Tần Tuấn ra, bằng không tôi cũng không giúp được anh đâu!

Đa Ôn Hãn cùng khuyên bảo vài câu, bên Đa Quang Thác không hề có bất cứ âm
thanh nào, đợi âm thanh bên kia vang lên lần nữa, lúc này cũng là giọng của
Tần Tuấn truyền tới:


  • Đồn trưởng Đỗ, là tôi.... Tôi không sao, chỉ là..... vẫn còn có khẩu súng
    đang chĩa vào người tôi....

Đỗ Long nói:


  • Không sao thì tốt rồi, cậu có muốn về một chuyến không? Hoặc là mấy ngày
    nữa tôi đưa ủy nhiệm đi tìm cậu? Tôi đề cử cậu làm Phó Đồn trưởng đồn công an
    xã Mãnh Tú, Cục Trưởng Lý đã đồng ý, tiểu tử cậu sao lại xảy ra chuyện này
    ngay đúng lúc này cơ chứ, đây không phải là để cho các anh em cười cho à?

Tần Tuấn cười khổ nói:


  • Tôi cũng hết cách, thằng tiểu tử kia bất thình lình dùng súng chống lại
    tôi.... nếu như sắp lên chức rồi, vậy thì tôi vẫn là quay về một chuyến trước.
    Trước khi bọn Đa Ôn Hãn được thả ra, thôn Mã Đề thật sự có chút nguy hiểm.

Đỗ Long nói:


  • Vậy cậu cũng nhanh chóng về nhé, tôi phải đi tuần tra rồi đây, nếu như cậu
    về muộn, thì không còn cách nào làm bữa tiệc chúc mừng cậu rồi.

Tần Tuấn tỏ vẻ lập tức đi ngay, bị tên tiểu tử Đa Quang Thác làm ra việc này,
cậu ta cũng chẳng còn tâm tư nào mà ở lại thôn Mã Đề nữa.


  • Đi đường cẩn thận.

Đỗ Long dặn dò một chút, sau đó liền cúp máy phía bên này, lại nói vài câu với
Đa Ôn Hãn, bảo gã ta không nên gấp gáp, thời cơ thích hợp đến thì tự nhiên sẽ
được thả về nhà.

Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Long vừa hay nhìn thấy Chủ tịch xã Thạch Húc Minh
chậm rãi lái xe tới, Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:


  • Băng Thanh, cậu đưa bọn họ đi dạo, tôi tìm Chủ tịch xã Thạch bàn bạc một
    chút.

Nói xong, Đỗ Long ngoảnh đầu đi hướng về phía khu nhà chính quyền xã. Nhìn
theo sau Đỗ Long, Vương Phu Vũ hỏi:


  • Thẩm Băng Thanh, cậu tốt nghiệp đại học chính trị Tây Nam, có lẽ quan hệ
    giữa cậu và Đồn trưởng Đỗ không tồi, tại sao Đồn trưởng Đỗ không đề cử cậu làm
    Phó Đồn trưởng chứ? Chẳng lẽ........

Lời khích bác này của Vương Phu Vũ rất rõ ràng, chẳng trách không ở được nơi
khác mà bị đày tới đây, Thẩm Băng Thanh cười nói:


  • Ở đồn công an xã Mãnh Tú, hiện giờ người có tư cách để đảm nhiệm nhất đúng
    là chỉ có Tần Tuấn rồi, cậu ấy có uy tín, có năng lực, Tần Tuấn trở thành Phó
    Đồn trưởng là hi vọng của mọi người, còn tôi ấy à...... Ngoài cái văn bằng ra
    thì chẳng có ưu thế gì cả, thật sự khó để cấp dưới phục tùng, huống chi Đồn
    trưởng Đỗ lợi hại như vậy, tôi còn muốn đi theo hắn học hỏi chút. Các cậu chớ
    có mà xem thường Đồn trưởng Đỗ, hắn tham gia công tác mới hơn nửa năm, đã hai
    lần lấy được công lao cấp ba, hắn chính là cao thủ đệ nhất chi đội hình sự
    thành phố Ngọc Minh. Nếu các cậu muốn biết rõ hắn hơn thì đừng ngại lên mạng
    tìm tòi một chút, cái gì mà cuồng ma phanh thây, sát thủ tình nhân liên hoàn
    đều là hắn bắt đấy!


  • Cuồng ma phanh thây tôi đã nghe qua, thật không nghĩ tới lại là do Đồn
    trưởng Đỗ bắt đấy!


Tạ Phong Mục kinh hô lên, còn bọn người Trương Hoành Lợi thì lại thấy sát thủ
tình nhân liên hoàn khá quen tai. Mọi người dù sao thì đều cùng một hệ thống,
Thẩm Băng Thanh vừa nhắc tới hai bản án này, mọi người một lần nữa lại nhìn Đỗ
Long với con mắt khác.


  • Sống chung với nhau lâu rồi thì các người sẽ rõ ngay, Đồn trưởng Đỗ rất lợi
    hại đấy, bất kỳ người nào khinh thường hắn đều gặp xui xẻo, mạnh như Cát Quân
    trùm ma túy của Myanmar, cũng liên tiếp gặp hạn trong tay của Đỗ Long lăn lộn
    mấy vòng.......

Thẩm Băng Thanh dùng giọng điệu vô cùng kính ngưỡng nói, bốn tên tiểu tử kia
nhìn theo bóng lưng Đỗ Long cũng bắt đầu có chút thay đổi.

Trong sân của Chính quyền xã, Thạch Húc Minh vừa mới xuống xe, Đỗ Long liền đi
tới, giơ tay chào Thạch Húc Minh cười nói:


  • Chủ tịch xã Thạch, xin chào.

Thạch Húc Minh bình thản nhìn Đỗ Long, giơ tay nhẹ nhàng bắt chặt tay hắn,
nói:


  • Đồn trưởng Đỗ, tìm tôi có việc sao? Không phải là vì việc đầu tư của bạn
    cậu mà tới làm thuyết khách đấy chứ?

Việc này đã được truyền ra sau khi được thảo luận tại Uỷ ban thường vụ xã,
Thạch Húc Minh từ trước đến nay đều không có cảm tình gì với Đỗ Long, bây giờ
thì càng không khách khí nữa, Đỗ Long mỉm cười nói:


  • Chủ tịch xã Thạch cứ nói đùa, tôi là cán bộ của đảng, làm sao mà chỉ vì
    chuyện tư mà tới làm thuyết khách cơ chứ? Chỉ là có chút việc của thôn Bình
    Đầu nên muốn hàn huyên với Chủ tịch Thạch, ở đây cũng không tiện nói chuyện
    cho lắm, hay là tới văn phòng của Chủ tịch Thạch rồi nói.

Thạch Húc Minh chính là xuất thân từ thôn Bình Đầu, cả nhà già trẻ ngoại trừ
đứa con trai đi ra ngoài học đại học ra thì vẫn đang sống ở thôn Bình Đầu, sau
khi nghe Đỗ Long nói gã ta liền gật đầu nói:


  • Được, vậy thì chúng ta tới văn phòng bàn bạc.

Lúc Thạch Húc Minh và Đỗ Long đi hướng về phía văn phòng làm việc của chủ tịch
xã, không biết là trùng hợp hay không, Chung Lâm Hoa vừa vặn đi ra từ văn
phòng, chạm mặt với Thạch Húc Minh, hai người chào hỏi nhau, nhưng thần thái
lại có chút hơi lãnh đạm.

Đỗ Long cũng chào hỏi Chung Lâm Hoa, sau đó cùng Thạch Húc Minh đi vào phòng
làm việc của gã.


  • Trà thì không cần uống đâu, chúng ta nói ngắn gọn thôi.

Đỗ Long nói rõ với Thạch Húc Minh:


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #450