Người đăng: tuanh.kst@
Ngay khi mọi người bó tay không còn biện pháp thì hai mất Đỗ Long khẽ động.
Hắn nhìn kỹ Lưu Thủy Anh một chút, lại nhìn Thẩm Băng Thanh đang đứng ở phía
sau trầm tư suy nghĩ, Đồ Long đột nhiên linh cơ thoáng hiện, nói:
Hoàng Kiệt Hào cười gượng nói:
Đỗ Long cười nói:
Mọi người nghe Đỗ Long nói xong đều quay đầu lại nhìn Thẩm Băng Thanh. Hôm
naymặc dù Thâm Băng Thanh mặc quần áo bình thường, nhưng toàn thân từ trên
xuống dưới đều lộ ra khí chất mạnh mẽ, giờ phút này nghe thấy Đỗ Long nói như
vậy, hai hàng lông mày rậm của anh ta giật giật, khuôn mặt lộ vẻ không thề tin
được. Rõ ràng anh ta và Lưu Thủy Anh kia căn bản không thể có bất luận chỗ nào
giống nhau.
Hoàng Kiệt Hào quay đầu lại, kinh ngạc nói:
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
Hoàng Kiệt Hào và Trần Bác Hùng liếc mắt nhìn nhau, Trần Bác Hùng hơi gật đầu,
nói:
Hoàng Kiệt Hào dập mạnh chân, nói:
Trong lúc Hoàng Kiệt Hòa dằn dò Lưu Thủy Anh, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh thi
Trần Bác Hùng ra lệnh cho những người còn lại:
Lưu Thủy Anh thấy minh không phải tự thân mạo hiểm nên thở phào nhẹ nhõm, cô
đưa Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tói phòng ngủ của minh, bên bàn trang điểm cạnh
giường, cô chỉ chỗ hộc đựng đồ trang điểm, nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long đem hộp trang điểm ở trong hộc bàn lấy ra. đật lên trước bàn trang
điểm, nói với Thẩm Băng Thanh:
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, bắt đắc dĩ ngồi lên ghế tròn. Đỗ Long kiểm tra
trong hộp trang điểm một chút, chọn ra vài thứ, sau khi chuẩn bị thỏa đáng
những dụng cụ hóa trang thi quay ra nói vói Thẩm Băng Thanh:
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long một cách oán niệm, nói:
Đỗ Long khẽ mĩm cười, trong mắt Thẩm Băng Thanh thi nụ cười của Đỗ Long giống
nhu gian kế đã được thực hiện vậy, anh ta hừ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Đỗ Long nhanh chóng hóa trang cho Thẩm Băng Thanh, đầu tiên chính là sửa lông
mày. Thẩm Băng Thanh cảm giác được lông mày của minh bị Đỗ Long nhổ đi từng
sợi, anh ta âm thầm xiết chặt nắm tay, trong lòng thật không hiểu cảm thấy mùi
vị thế nào.
Đỗ Long vừa bắt đầu còn mang theo một chút ý trêu chọc, nhưng rất nhanh hắn
liền nghiêm túc. Hoàng Kiệt Hào quan tâm đi đến, nhìn thấy Đỗ Long hóa trang
một cách thuần thục cho Thẩm Băng Thanh thì anh ta không khỏi có thêm lòng tin
đối với Đỗ Long.
Lưu Thủy Anh ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, cô chỉ vừa mới chọn cho Thẩm Băng
Thanh một bộ quần áo hợp cho cả nam lẫn nữ thi Đỗ Long đã hóa trang cho Thẩm
Băng Thanh gần xong rồi. Chi thấy lông mày của Thẩm Băng Thanh trở nên mềm mại
hơn rất nhiều, mặt của anh ta dưới kỹ xảo hóa trang cũng trở nên nhẫn nhụi.
Sau khi Đỗ Long kẻ mắt và tô môi cho Thẩm Băng Thanh xong thì việc hóa trang
cho khuôn mặt cơ bản đã hoàn thành.
Đỗ Long rất hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nói:
Thẩm Băng Thanh mở mắt nhìn khuôn mặt trong gương, chỉ thấv bên trong gương
hiện ra một thiếu nữ trẻ tuổi, anh khí quyến rũ đang kinh ngạc nhìn chính
mình. Thẩm Băng Thanh sau khi sửng sốt mới giật mình nhận ra, thì ra thiếu nữ
trong gương không ngờ lại là chính bản thân anh ta!
Lông mày như lá liễu... một đôi mắt sáng động lòng người, chiếc mũi vốn hùng
vĩ như mũi rồng không biết tại sao thoạt nhìn không ngờ đã thanh tú hơn rất
nhiều, má phấn đò hây hây, môi anh đào đỏ thâm. Đường đường một thanh niên uy
vũ như ánh mặt trời, một cánh sát hình sự oai hùng, không ngờ trong phút chốc
lại biến thành một cô gái xinh đẹp!
Hoàng Kiệt Hào cuối cùng cùng yên tám, anh ta cám thán vồ vỗ bá vai Đỗ Long,
nói:
Đỗ Long thuần thục trài từng bó tơ trên tay, bắt đầu làm tóc cho Thẩm Băng
Thanh. Một đầu tóc ngắn của Thẩm Băng Thanh rất nhanh được Đỗ Long chải chuốt
thành cá tính mười phần, cùng với khuôn mặt sau khi được hắn hóa trang lại rất
hợp nhau, càng làm tăng thêm sự mạnh mẽ, khiến Thẩm Băng Thanh thoạt nhìn càng
thêm thành thục, hào phóng. Quan trọng nhất là hiện giờ Thẩm Băng Thanh và Lưu
Thúy Anh quả thực có vài phần tương tự rồi.
Đỗ Long sau cùng cũng dùng tay, hắn nói:
Thẩm Băng Thanh nhìn “người đẹp” trong gương, cam chịu số phận nhận lấy quần
áo mà Lưu Thủy Anh và Đỗ Long chọn cho anh ta đi vào phòng tắm. Lúc này, bộ
đàm của Hoàng Kiệt Hào vang lên:
Hoàng Kiệt Hào nhấn vào bộ đàm, nói:
Đỗ Long nói:
Đã không còn thời gian tranh chấp, Hoàng Kiệt Hào cũng biết Đỗ Long lợi hại,
anh ta gật gật đầu, nói:
Mạnh Hạo bất đắc dĩ liếc Đỗ Long một cái, cỡi một đôi găng tay phòng hộ ném
cho Đỗ Long, hạ giọng nói:
Đỗ Long cười nói:
Sau khi tất cá mọi người rút lui, không tới ba phút sau thì cầu thang vang lên
những tiếng bịch bịch. Diệp Quảng Điền lưng đeo theo một cái ba lô nhỏ, tay
xách một túi táo tàu đi tới.
Một loạt tiếng gõ cửa như tiếng đánh mật mã vang lên.
Bên trong cánh cửa thoáng vang lên một giọng nói trầm thấp.
Cửa mờ, một bóna người xinh đẹp hiện ra trước mắt Diệp Quảng Điền, đây chính
là Thẩm Băng Thanh giả gái.
Thay một bộ quẩn áo thể thao thoải mái, Thẩm Băng Thanh có vẻ tràn đầy sức
sống. Quân áo thể thao có cổ cao còn có tác dụng che đậy hầu kết của Thẩm Băng
Thanh.
Diệp Quáng Điền đối diện với người đẹp quyến rũ như ánh mặt trời trước mắt thi
không khói sửng sốt, còn cho là mình đi nhầm nhà. Thẩm Băng Thanh đã hoàn toàn
biến hóa, nói:
Diệp Quáng Điền kinh ngạc nói:
Thẩm Băng Thanh nhẹ nhàng cười, nói:
Diệp Quảng Điền thờ dài:
Thẩm Băng Thanh chào hòi Diệp Quáng Điền một cách thân thiện:
Diệp Quảng Điền cười nói:
Tôi tên Diệp Quảng Điền, cô thì sao?
Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh nói ra tên thật của mình, dù sao thì Diệp Quảng Diền cũng
không biết.
Diệp Quãng Điền cười nói:
Thẩm Băng Thanh rất tự nhiên nói:
Diệp Quảng Điền thoải mái nói:
Thẩm Băng Thanh thở dài một tiếng, nói:
Đừng nhắc tới anh ta nữa, nhấc tới anh ta là cảm thấy bực mình. Mỗi ngày
đều đi ra ngoài xã giao, căn bản coi tôi như không khí. Đáng lẽ tối nay anh ta
nói không về nhà, tôi đang vui mừng chuẩn bị nghỉ ngơi, không ngờ vừa rồi anh
ta lại gọi đến nói năm rưỡi sẽ về nhà, còn dẫn theo bạn nữa chứ, thật sự là
chê tôi bệnh chưa đủ nặng hay sao ấy, muốn tôi mệt chết đây mà.
Ông xã cô năm rưỡi sẽ về đến nhà à?
Diệp Quảng Điền kinh ngạc nói. Thật ra lời Thẩm Băng Thanh nói là giả thôi,
chẳng qua là để cho nghi phạm cảm thấy áp lực, thúc đẩy gã nhanh chóng ra tay,
bởi vậy Thẩm Băng Thanh mới cố ý nói như thế.
Thâm Băng Thanh rót một chén trà Phô Nhị đưa tới trước mặt Diệp Quảng
Điền, nói:
Vẻ mặt Diệp Quảng Điền khẽ thay đổi, gã sau khi giết người còn phải dọn dẹp vệ
sinh, không còn dư nhiều thời gian nữa, thế nên gã rất nhanh liền ra quyết
định, giơ tay kéo ra ba lô, cười nói:
Tay Diệp Quảng Điền từ trong ba lô rút ra, chi thấy gã nắm tay, bàn tay úp
xuống dưới, gã cười nói:
Thẩm Băng Thanh lắc đầu, nói:
Diệp Quảng Diền cười nói:
Thầm Băng Thanh biết kia không phái là thứ gi tốt, tuy nhiên để dụ đối phương
ra tay lưu lại chứng cứ phạm tội nên anh ta đành phải nhắm hai mắt lại. Diệp
Quảng Điền vừa lật tay lại, một tấm khăn lông màu trắng ướt sũng rõ ràng hiện
ra trong lòng bàn tay của gã...