Sơn Tinh


Người đăng: tuanh.kst@

Trong lòng Đỗ Long chợt lóe lên, hắn hiểu ra cách nghĩ của Chung Lâm Hoa. Ông
ta không phải lo lắng Đỗ Long không có kinh nghiệm, mà là lo lắng có chuyện
không hay xảy ra giống như chuyện xảy ra ngày hôm nay. Đột nhiên xuất hiện một
tên từ đâu đến áp sát Đỗ Long. Hay là giống mấy ngày trước, có người công khai
nổ súng bắn phá đồn công an xã Mãnh Tú. Chuyện như thế mà xảy ra trong cuộc
họp của đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân thì thật không hay.

Có sự hỗ trợ của dân binh Ban chỉ huy Quân sự dĩ nhiên là ổn thỏa hơn nhiều.
Đổi lại là người khác chắc là sẽ cự tuyệt ý của Chung Lâm Hoa, nhưng Đỗ Long
thì lại cười nói:


  • Được thôi, như vậy thì chỉ đành làm phiền Trưởng ban Thôi vậy…

Chung Lâm Hoa hài lòng cười nói:


  • Như vậy tôi cũng yên tâm, tôi sẽ gọi điện kêu anh Thôi đến đây, hai người
    cứ từ từ bàn bạc.

Thôi Thiên Vũ là người thực tế, y và Đỗ Long bàn bạc cũng rất thuận lợi. Sự
việc cứ như thế mà quyết định.

Lễ tạt nước kết thúc trong không khí vui vẻ, nhìn bầu trời ngập tràn đèn Khổng
Minh, Đỗ Long nhớ đến Thẩm Băng Thanh từng nói tỉnh Thiên Nam nhiều năm khô
hạn, cỏ cây khô héo. Nếu như đèn Khổng Minh rơi xuống thì lúc đó có thể gây ra
hỏa hoạn.

Cũng may xã Mãnh Tú không phải là vùng khô hạn, hơn nữa mùa mưa đã đến gần,
cho dù có một lượng lớn đèn Khổng Minh rơi trong rừng cây cũng không thể bắt
lửa được những cây cối và lá rụng ẩm ướt.

Ánh trăng treo cao cao trên bầu trời, mắt nhìn trăng trên cao mà Đỗ Long thở
dài. Người hắn muốn gặp không ở bên cạnh, đêm dài đằng đẵng, thật sự khó mà
vượt qua.

Đỗ Long tuần tra đường phố lần cuối, xác định không có bất kì mối nguy hiểm
ngầm nào hắn mới từ từ trở về đồn. Dù sao thì hắn cũng không ngủ được, đi trên
phố yên tĩnh trong đêm khuya cũng là một loại hưởng thụ hiếm có.

“Ào ào…”

Đột nhiên một chậu nước từ trên cao giáng xuống, khiến Đỗ Long ướt từ đầu đến
chân. Đỗ Long ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bé gái đứng trên lầu
tay cầm chậu rửa mặt đứng cười khanh khách. Tiếng cười trong trẻo vang xa
trong đêm vắng.

Đỗ Long cười khổ nói:


  • Cô Đao, lễ tạt nước đã kết thúc rồi, cô còn đang giỡn gì thế, mau về ngủ
    đi.

Đao Nguyệt Nga cười khanh khách nói:


  • Tôi đang đổ nước rửa chân, không biết Đồn trưởng Đỗ đúng lúc đi qua, đây
    đều là ý trời…

Đỗ Long biết cô đang nói đùa, nên không để tâm chỉ lắc đầu cười nói:


  • Có quỷ mới tin cô, rõ ràng là đánh lén. Thôi được rồi, tôi không giỡn với
    cô nữa, cô cũng phải về ngủ rồi đấy.

Đao Nguyệt Nga yếu ớt nói:


  • Đồn trưởng Đỗ, có phải tôi xấu lắm không? Có phải tôi rất đáng ghét? Vì sao
    anh Thẩm cứ mãi trốn tránh tôi?

Đỗ Long dừng bước, nói:


  • Không ai nói cô xấu cũng không ai chán ghét cô. Thẩm Băng Thanh kỳ thật
    cũng rất thích cô, tuy nhiên tình cảm này không phải là tình yêu. Chờ duyên
    phận đến rồi tự nhiên người thích cô sẽ xuất hiện, đừng có gấp, cô còn trẻ mà.

Đao Nguyệt Nga lẳng lặng thở dài nói:


  • Theo dân tộc Thái của bọn tôi, tôi đã không còn nhỏ nữa rồi…

Đỗ Long bật cười ha hả, nói:


  • Muộn rồi, chớ có suy nghĩ lung tung, trở về ngủ đi nào…

Đỗ Long sợ Đao Nguyệt Nga quấn lấy nên vội vàng bước đi thật nhanh. Đao Nguyệt
Nga nhìn theo bóng dáng của hắn, ánh mắt lộ vẻ sùng bái ngưỡng mộ, cô cười
ngọt ngào nói:


  • Anh Đỗ, cú đá chiều nay của anh, quả thật rất đẹp…

Sau lễ tạt nước, xã Mãnh Tú trở lại yên tĩnh. Để nghênh đón Hội nghị Hội đồng
nhân dân thành phố, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị. Đỗ Long cảm thấy nhân
viên và trang bị ở đồn công an xã Mãnh Tú đều không đủ, cho nên hắn dự định
xin thành phố Thụy Bảo nhân lực và những trang bị cần thiết.


  • Kính thưa các lãnh đạo, đồn công an xã Mãnh Tú tổng cộng có mười hai nhân
    viên cảnh sát, một xe cảnh sát, xã Mãnh Tú có chín thôn đa phần giao thông đều
    bất tiện, thêm vào đó là nhân khẩu lưu động nhiều, không tiện quản lý và nắm
    vững, cũng là một nhân tố khiến cho trị an không được ổn định. Hiện nay, đồn
    phó lại tham gia lớp học tập của Đảng, Chính trị viên bị thương nhập viện, số
    cảnh sát tôi có thể sắp xếp làm nhiệm vụ không đủ mười người, cảnh lực thiếu
    nghiêm trọng. Để đảm bảo trị an của xã, tôi đề nghị Ủy ban nhân dân thành phố
    và các bộ ngành chủ quản cử thêm người và xe đến xã Mãnh Tú…

Trước khi diễn ra hội nghị hai ngày, Đỗ Long đem bản báo cáo trình lên trên.

Dưới ánh mắt chăm chú của bao người, Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân diễn
ra thuận lợi. Nguyên Chủ tịch thành phố Đường Lệ Phượng (nữ) thuận lợi trúng
cử làm Bí thư Thành ủy, nguyên Bí thư Thành ủy điều đi thành phố Lỗ Tây làm
Chủ tịch thành phố. Các lãnh đạo còn lại cũng đều thăng chức.

Cục trưởng Cục công an thành phố vẫn là Lý Tùng Lâm. Nhưng y kiêm luôn chức Bí
thư Đảng ủy Công an thành phố, chức quyền trong tay càng lớn thêm.

Trong lúc Hội đồng nhân dân thành phố đang mở hội nghị thì xã Mãnh Tú như đang
lâm đại địch. Đồn công an và Ban chỉ huy Quân sự hợp tác chặt chẽ, ba bước một
trạm gác, mười bước một đồn canh, đảm bảo đại hội diễn ra an toàn.

Sau đó không bao lâu, lá thư của Đỗ Long đã được trả lời:


  • Đồng chí Đỗ Long, lời đề nghị của đồng chí về vấn đề gia tăng cảnh lực và
    xe cho đồn công an xã Mãnh Tú đã được giao cho cục của chúng tôi giải quyết,
    nay xin trả lời như sau: xét tình hình cụ thể ở xã Mãnh Tú, trên nguyên tắc
    của cục đồng ý tăng cường thêm cảnh lực cho đồn công an xã Mãnh Tú, tăng thêm
    một chiếc xe tuần tra. Hy vọng sau này có thêm nhiều ý kiến quý giá, vì lợi
    ích cải tiến quản lý công an, phục vụ công tác…

Lúc họp Đỗ Long đọc nội dung lá thư này, lúc đấy những dân cảnh đang mệt mỏi
đều vui mừng. Tần Tuấn phấn khởi nói:


  • Sếp Đỗ, đồn công an chúng ta là nơi đầu tiên của thành phố Thụy Bảo có được
    hai chiếc xe tuần tra đó!

Đỗ Long cười nói:


  • Chỉ cần mọi người cố gắng, ngày mai sẽ tốt hơn. Ngày mai tôi sẽ đi thành
    phố Thụy Bảo nhận trang bị và xe. Cấp trên có thể sẽ sắp xếp từ ba đến bốn
    người mới, sau này ký túc xá có thể ở không đủ. Ôi, các trang thiết bị của xã
    Mãnh Tú đều đơn sơ, nếu có thể xây thêm một ký túc xá mới, có thể xây mới lại
    đồn công an nhỏ này thì càng tốt.

Tất cả mọi người mỉm cười, Triệu Huy nói:


  • Bên trên đồng ý cho chúng ta chiếc xe đã không tệ rồi. Nhớ ngày trước sếp
    Cao xin lâu như vậy cũng bị lờ đi, căn bản là không có phần nội dung bên dưới.
    Vẫn là sếp Đỗ lợi hại, nhanh như vậy đã có rồi.

Đỗ Long quay trở về chủ đề cũ, hắn sắp xếp công tác của tuần mới, mọi người
không ai dị nghị gì sau đó liền giải tán.

Đỗ Long đột nhiên nhận được điện thoại của Y Vũ Phong, trong điện thoại Y Vũ
Phong dồn dập nói:


  • Đỗ Long, tại thời điểm chúng ta định thu lưới, Sơn Tinh đã đi trước một
    bước, khẳng định có người tiết lộ tin tức.

Sơn Tinh là một đầu sỏ hoặt động mạnh ở nơi giao giới giữa Hoa Hạ và chư quốc
Tây Nam. Đối với dân chúng và cảnh sát Hoa Hạ mà nói, sự uy hiếp của Sơn Tinh
còn lớn hơn nhiều so với lão đại Cát Quân của vùng Tam Giác Vàng nữa.

Sơn Tinh hết sức cẩn thận, cũng hết sức giảo hoạt, nhiều lần tránh được sự
đuổi bắt của cảnh sát. Thậm chí trong lần hành động truy đuổi còn bị Sơn Tinh
giết chết hai cảnh sát biên phòng. Là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Lần này là lần phía cảnh sát thành phố Ngọc Minh gần Sơn Tinh nhất, nhưng
không ngờ Sơn Tinh vẫn chạy thoát.

Đỗ Long bình tĩnh hỏi han:


  • Biết được hành động bắt giữ có mấy người? Nếu muốn bắt Sơn Tinh thì phải
    quét sạch nội bộ bên cạnh mình. Đội trưởng Y, không phải anh nửa đêm canh ba
    gọi tôi chỉ để nói với tôi chuyện này thôi hả?

Y Vũ Phong trầm giọng nói:


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #447