Người đăng: tuanh.kst@
Hôm nay hẳn là không có việc gì rồi.
Thẩm Băng Thanh thấy Đỗ Long dường như không yên lòng, liền thuận miệng hỏi.
Đỗ Long quay đầu lại cười, nói:
Thẩm Băng Thanh cũng có chút dao động, nhưng y lại lắc đầu nói:
Đang nói, hai mắt Thẩm Băng Thanh đột nhiên nhìn thẳng ra sau lưng Đỗ Long,
hoảng hốt kêu lên:
Một người đàn ông mặc trang phục dân tộc Thái trong tay cầm lưỡi dao sắc bén,
nhanh như chớp nhằm ngay lưng của Đỗ Long mà đâm tới. Gã và Đỗ Long đứng gần
nhau trong gang tấc, đột nhiên xảy ra tình huống khó khăn, Thẩm Băng Thanh vẫn
chưa kịp kêu lên thì con dao kia đã cách tim Đỗ Long chưa đầy một millimet…
Vụ ám sát xảy ra quá đột ngột, ngay cả Thẩm Băng Thanh đứng gần như thế cũng
không có cách nào ra tay giúp đỡ. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ mặt mày
dữ tợn, nhanh như chớp đâm con dao vào lưng Đỗ Long.
Nhìn thấy lúc Đỗ Long gần như tránh không được lưỡi dao, thì thân trên của Đỗ
Long đột nhiên nghiêng qua một phía, chân phải của hắn vung về phía sau, đá
vào quai hàm của tên kia.
Động tác của Đỗ Long dù nhanh nhưng con dao của đối phương nhanh hơn. Động tác
của hung thủ rất mạnh, giống như hổ vồ mồi, tuyệt đối không cho mục tiêu cơ
hội nào. Lúc Đỗ Long tránh được, gã càng nhanh chóng lao đến đâm một nhát ngay
lưng Đỗ Long …
Nhưng tên sát thủ nhiều kinh nghiệm kia lập tức phát hiện, trên tay truyền đến
một cảm giác lạ. Con dao giống như đâm lên thứ gì đó mềm dẻo giống như da bò,
căn bản không thể đâm trúng cơ thể của Đỗ Long.
Lúc tên sát thủ thất kinh thì chân của Đỗ Long đã bay lên đá ngay cằm của gã.
Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, cằm của tên sát thủ vỡ vụn, cả người gã bị Đỗ
Long đá bay ra xa. Trước khi va ngã ba người thì tên sát thủ đã bị đau đến mức
hôn mê bất tỉnh rồi.
Tiếng kinh hô bắt đầu vang lên, Đỗ Long đứng thẳng người, đuổi theo tên sát
thủ. Nhưng tay của hắn đã bị Thẩm Băng Thanh tóm được. Thẩm Băng Thanh kinh
hãi hỏi:
Sau lưng Đỗ Long bị rách một đường dài nhưng lại không hề chảy máu, hắn quay
lại nói:
Thẩm Băng Thanh đưa tay sờ lên lưng của Đỗ Long một chút mới yên tâm nói:
Đỗ Long cười ha hả, vội vàng chen vào đám đông đi đến trước mặt tên hung thủ
đang hôn mê nằm dưới đất, đầu gối đè lên lưng gã, nhặt hung khí cho vào túi
của mình sau đó mới còng tay hung thủ lại.
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhấc tên hung thủ đang hôn mê dậy nhanh chóng chạy
đến trạm y tế. Hỗn loạn nhanh chóng được ổn định. Tuy chẳng ai vỗ tay khen họ,
nhưng ánh mắt mọi người dành cho họ có thêm chút gì đấy.
Bác sĩ của trạm y tế sau khi xem qua thì tỏ vẻ bất lực. Đỗ Long nói với Thẩm
Băng Thanh:
Thẩm Băng Thanh gật đầu, nói:
Đỗ Long nói:
Bác sĩ băng bó cho tên sát thủ, Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long dẫn gã về đồn công
an, tống gã lên chiếc xe bán tải. Thẩm Băng Thanh lái xe hướng về thành phố
Thụy Bảo. Nhưng mà chỉ ra khỏi xã Mãnh Tú thôi đã mất khoảng nửa giờ, đường
thì toàn là người, giao thông bế tắc nghiêm trọng.
Đỗ Long thay bộ đồ công an trở lại tuần tra trên phố, mấy vị công an luôn tuân
thủ giữ vững cương vị đều hỏi thăm hắn. Trải qua nhiều chuyện như thế, Đỗ Long
đã tự xây dựng uy tín cho mình tại đồn công an xã Mãnh Tú.
Đột nhiên có người kêu một tiếng, Đỗ Long nhìn lại chỉ thấy Bí thư Đảng Ủy xã
Mãnh Tú Chung Lâm Hoa bước nhanh về hướng của hắn.
Đỗ Long và Chung Lâm Hoa chào hỏi nhau. Chung Lâm Hoa đi tới nhìn trái nhìn
phải lên người Đỗ Long, sau đó mới nói:
Đỗ Long cười nói:
Chung Lâm Hoa cười nói:
Đỗ Long dặn dò mọi người tiếp trục phiên trực, sau đó liền đi theo Chung Lâm
Hoa vào trụ sở của xã.
Đỗ Long rất ít khi vào trụ sở của xã, lúc hắn cần tìm người chỉ cần gọi điện
thoại trực tiếp gọi ra quán rượu giải quyết. Tòa nhà của UBND xã chỉ có ba
tầng, phòng làm việc của Bí thư Chung và Chủ tịch xã đều nằm ở chính giữa tầng
hai, cửa đối diện với cửa cổng của UBND xã.
Sau khi Đỗ Long vào văn phòng của Chung Lâm Hoa, thư ký của ông ta nhanh chóng
mang đến hai tách trà, sau đó thì đóng cửa rời đi.
Đồn trưởng Đỗ.
Bí thư Chung.
Hai người gần như đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười, Chung Lâm Hoa
nói:
Đỗ Long nói:
Chung Lâm Hoa cười nói:
Đỗ Long nói:
Chung Lâm Hoa cười nói:
Đỗ Long gật đầu đồng ý, Chung Lâm Hoa nói:
Đỗ Long cười nói;
Chung Lâm Hoa cười nói: