Người đăng: tuanh.kst@
Ba tên sát thủ còn lại sững sờ, phân nhau ra hướng về phía Thẩm Băng Thanh bắn
loạn xạ. Đỗ Long nhân cơ hội nhanh chóng rời khỏi cây đại thụ đã bị bắn tan
tác. Trong lúc nhanh chóng rời khỏi hắn không ngừng nổ súng. Sau khi bắn hết
băng đạn thì trước mặt hắn xuất hiện một tên sát thủ, tên đó không nghĩ Đỗ
Long đến nhanh như vậy, đang định nhắm về phía Đỗ Long để bắn, Đỗ Long quăng
khẩu súng máy đang cầm trong tay về phía tên sát thủ, tên sát thủ kêu thảm lên
một tiếng, mặt mũi như nở hoa ngã sấp xuống.
Trong khi ngã xuống tên đó liền bóp cò súng, một viên đạn phóng ra với tốc độ
rất nhanh nhưng lại bị trượt, cắm lút vào thân cây bên cạnh.
Đỗ Long như một con báo đi săn nhào tới, một quyền đã đánh ngất tên sát thủ
đó. Hiện giờ thực lực của đối phương đã giảm, để một hai tên còn sống là được.
Hai tên còn lại dường như chúng nhận thức được rằng đối phương của mình rất
lợi hại. Bọn chúng chia nhau rút lựu đạn ra ném, dưới sự che khuất của một
tiếng nổ lớn và làn khói mù mịt, bọn chúng nhanh chóng tẩu thoát. Hướng mà bọn
chúng tẩu thoát chính là hướng mà bọn Ngô Thăng Hạo canh giữ. Khi mà khói
thuốc súng vẫn chưa tan thì Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đã nhanh chóng đuổi
theo.
Chạy được một đoạn không xa thì phía trước mặt âm thanh súng nổ vang lên càng
dữ dội. Bọn Đỗ Long gia tăng bước chân, từ phía sau lưng chen lên. Hai tên sát
thủ đó trước sau thụ địch, bị đánh đến nỗi không ngẩng được đầu lên, tiếng
súng cũng đã giảm dần. Hai họng súng đen ngòm dí sát ở trên lưng bọn chúng. Đỗ
Long cười ha hả nói:
Cả ba tên tù binh bị còng lại. Đỗ Long gọi Tần Tuấn và Thạch Siêu Vũ đang nấp
ở trong hang ra. Năm cái xác của các tên sát thủ được mọi người thu thập lại.
Lúc này nơi xa truyền đến tiếng máy bay trực thăng. Đỗ Long cười ha hả nói:
Đỗ Long nhanh chóng biến mất trong rừng, Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng nói:
Mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau, có chút không hiểu với câu nói của Thẩm
Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh cũng không giải thích, bọn họ nhanh chóng đi nhóm
lửa hun khói, trực thăng hạ xuống trước cửa hang. Y Vũ Phong đại đội trưởng
đội phòng chống ma túy thành phố Thụy Bảo từ trên trực thăng nhảy xuống. Anh
ta trang bị vũ trang đầy đủ phát hiện sự việc đã kết thúc, nhất thời tức giận
quát lớn:
Khi Đỗ Long dẫn người quay trở lại, thì sự tức giận của Y Vũ Phong đã tiêu tan
kha khá rồi. Anh ta trừng trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long cười hì hì ném bao Ngọc Khê qua bên đó rồi nói:
Y Vũ Phong thở dài một tiếng, nói:
Đỗ Long tấm tắc cười nói:
Toàn thân Y Vũ Phong bất chợt rung lên. Tất cả mọi người nghe thấy lời Đỗ Long
nói đều rất kinh ngạc quay lại nhìn, có người thậm chí hoảng sợ nói:
Tên tiểu tử đang quỳ trên mặt đất đó cũng rùng mình, gã ngẩng đầu trừng trừng
mắt nhìn Đỗ Long, nói:
Đỗ Long đi đến đạp một cái vào mặt gã, làm cho mặt gã toàn là máu. Đỗ Long
giẫm lên ngực gã rồi cúi đầu cười lạnh lùng nói:
Nói xong, Đỗ Long vứt tên tiểu đó sang một bên. Quay lại bên cạnh Y Vũ Phong.
Nói nhỏ nhẹ bên tai Y Vũ Phong:
Y Vũ Phong hai mắt phát sáng, hạ giọng nói:
Đỗ Long nói:
Y Vũ Phong cười rộ lên, cái tên tiểu tử mặt đầy máu kia, trong mắt gã bỗng
nhiên trở nên dễ thương. Y Vũ Phong chuyển ánh mắt sang hỏi:
Đỗ Long nói:
Y Vũ Phong cười nói:
Chiếc trực thăng lượn vài vòng trên không trung rồi bay đi. Đỗ Long hạ cánh
tay tiễn biệt xuống, quay lại dặn dò mọi người:
Mọi người cũng chẳng thèm đáp lại. Đỗ Long liếc mắt nhìn bọn họ, hỏi:
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng là Tần Tuấn lên tiếng nói:
Đỗ Long nói:
Tần Tuấn ủ rũ liếc mắt nhìn Tông Lập Phong nói:
Đỗ Long lại liếc nhìn mọi người, nói:
Được, vốn dĩ tôi muốn quay về đồn rồi mới bàn, nếu mọi người đều rất quan
tâm, vậy chúng ta sẽ nói rõ ràng ở đây. Khoảng năm năm trước anh Tông đã phạm
phải một sai phạm, không biết bằng cách nào đó, sự việc này đã bị thuộc hạ của
Cát Quân biết được. Bọn nó uy hiếp anh Tông bởi việc sai phạm anh Tông đã làm,
ngay từ đầu chỉ là chút chuyện nhỏ dần dần càng ngày anh Tông càng lún sâu
vào...
Đồn trưởng Cao có phải là anh ta sát hại không?
Đới Khai Hâm trầm mặt hỏi.
Đỗ Long nói;
Đới Khai Hâm kích động nói:
Đỗ Long nói: