Người đăng: tuanh.kst@
Thẳng đường nơi cách thôn Mã Đề chừng khoảng bảy tám km, có một ngọn núi đá.
Dưới chân núi có một hang động, cái hang động này lúc nhỏ bọn Đa Ôn Hãn đã
từng đến đây chơi đùa thám hiểm. Đỗ Long thoáng cái đã chọn đúng nơi này. Bởi
vì nó quá thích hợp.
Hang động rất cao, rất sâu uốn lượn, bên trong rất nhiều dơi cư trú. Đỗ Long
để Tần Tuấn và Thạch Siêu Vũ đứng ngoài canh gác. Hắn dẫn mấy người Đa Ôn Hãn
và Thẩm Băng Thanh đi vào bên trong hang dơi, dưới chân giẫm phải những phân
dơi ẩm ướt. Mọi người bước đi phải hết sức cẩn thận, đôi khi vẫn phải tránh
những con dơi bay vào hướng đèn pin soi. Cũng may mà nơi dơi cư trú sẽ không
có rắn, hơn nữa mọi người dưới sự dẫn đầu của Đỗ Long đều rất thuận lợi. Bởi
vậy mọi người mới luôn luôn giữ được bình tĩnh.
Đi trong bóng tối hơn nửa giờ, phía trước mặt bỗng nhiên rất khô ráo, vòng qua
chỗ rẽ, không gian bỗng nhiên sáng lên. Bọn Đỗ Long cuối cùng đã đi xuyên qua
cả ngọn núi.
Bọn họ từ phía Bắc quả núi đi vào hang động cho nên khá ẩm ướt và râm mát. Bây
giờ từ phía Nam quả núi đi ra, hiển nhiên là sẽ khô ráo hơn rất nhiều.
Đỗ Long xem xét địa hình nói:
Mọi người đều biết nhiệm vụ lần này không hề đơn giản. Sau khi nghe được lệnh
của Đỗ Long đều cảm thấy rùng mình. Ngoài hai người vừa nhắc tên trên, tất cả
những người khác đều nhanh chóng vứt hết cuốc, ba lô trong tay, mang theo
súng, đi theo Đỗ Long và nhanh chóng rời đi.
Bốn người Đỗ Long cấp tốc hành quân. Rất nhanh mọi người đã biết được mục đích
của hành động lần này. Bọn họ ở cửa hang động của đường quay về phía Bắc.
Ngoài Thẩm Băng Thanh ra thì mọi người đều cảm thấy có chút buồn bực.
Khoảng cách của tầm mắt nhìn vào của hang đã rất gần. Đỗ Long đột nhiên dừng
lại. Hắn triệu tập tất cả mọi người đến trước mặt, hạ giọng nói:
Nghe lời Đỗ Long nói, sắc mặt Phạm Cát Căn và Ngô Thăng Hạo đều có chút khó
coi. Mặc dù bọn đã trải qua một số cuộc tập huấn, tuy nhiên trong rừng làm sao
có thể dùng súng lục đối kháng với súng máy, với lựu đạn của những quân nhân
đã xuất ngũ chứ? Nó quả thực không khác gì đi tìm cái chết!
Đỗ Long an ủi:
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Phạm Cát Căn căng thẳng nói:
Đỗ Long nói:
Phạm Cát Căn và Ngô Thăng Hạo liếc mắt nhìn nhau, bọn họ rút ra súng, nói:
Đỗ Long kiên quyết lắc đầu nói:
Phạm Cát Căn và Ngô Thăng Hạo đành phải mở trừng trừng mắt nhìn Đỗ Long và
Thẩm Băng Thanh tiếp tục đi vào, biến mất trong rừng.
Đỗ Long càng ngày càng phải cẩn thận, bởi vì trong mắt của hắn đã phát hiện
mục tiêu, một, hai, ba, bốn... lại có tám. Bọn họ canh giữ ngay ở cửa hang,
chỉ cần trong hang có người đi ra, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể công
kích.
Sau khi thấy rõ tình hình Đỗ Long thầm nói với Thẩm Băng Thanh:
Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long không nói lời nào, rút con dao găm ra, kín đáo đi về phía trước. Thẩm
Băng Thanh bất đắc dĩ kiểm tra lại khẩu AK47 trong tay mình. Nó không thể
thiếu được trong lúc mấu chốt này... sau đó liền lần đi về hướng mục tiêu thứ
hai.
Một người mặc đồ ngụy trang nằm trên thảm cỏ, trong tay cầm một chiếc ống
nhòm. Chính là đang quan sát Tần Tuấn và Thạch Siêu Vũ canh giữ ở cửa hang.
Một khẩu AK và hai trái lựu đạn để ở trước mặt gã đó.
Đỗ Long lén lút lần sang bên đó, trước khi đối phương phát giác ra, hắn nhào
tới một tay bịt miệng đối phương, một tay rút con dao găm đâm một nhát xuyên
tim đối phương.
Thân thể bị Đỗ Long vồ lấy giãy dụa sau một hồi thì bình tĩnh. Đỗ Long đem
khẩu súng AK vác sau lưng. Sau đó nhìn cũng không thèm nhìn cái tử thi đã bắt
đầu lạnh dần dần kia, mà bắt đầu lần sang mục tiêu kế tiếp.
Không phải là Đỗ Long máu lạnh. Ở đây địch đông ta ít, dưới tình huống hai bên
không phải ngươi chết thì ta chết. Đỗ Long vẫn muốn thông cảm cho kẻ địch
nhưng quả thật chính là họ đã tìm đến cái chết. Những tên sát thủ này, cũng
không phải là thứ tốt đẹp gì. Giết nhiều thêm một người là mang lại một phút
hòa bình cho thế giới.
Đỗ Long dường như hoàn toàn chỉ dùng một phương thức như nhau để tiêu diệt tên
thứ hai, thứ ba. Tên thứ tư nấp trên một cái cây đại thụ, muốn tiếp cận rất
khó. Đỗ Long nghĩ một chút, cuối cùng chọn cách nổ súng.
“Pằng pằng pằng”.
Ba tiếng súng vang lên phá vỡ sự yên lặng trong rừng. Tài bắn súng của Đỗ Long
rất chuẩn. Mặc dù là khẩu súng nhặt được. Nhưng ba viên đạn thì vẫn có một
viên trúng vào lưng tên sát thủ đang nấp ở trên cây. Tên sát thủ sau khi trúng
đạn nghiêng người, muốn bám vào cành cây, nhưng không bám được. Kết quả là từ
trên cây rơi xuống, không cần Đỗ Long cho thêm phát đạn nữa, nhìn đã thấy
không sống nổi rồi.
Tần Tuấn và Thạch Vũ Siêu canh giữ ở cửa hang sau khi nghe tiếng súng nổ ác
liệt, vội vàng nấp trong hang. Tiếng súng vang vọng một hồi rồi lại yên tĩnh,
qua một lúc lâu không có động tĩnh gì. Đỗ Long nằm im tại chỗ, không hề nhúc
nhích, hắn biết đang có bốn người tìm kiếm hành tung của hắn. Chỉ cần hắn khẽ
động một cái, đối phương nhất định sẽ nổ súng bắn lung tung.
Nhưng trốn tránh như vậy cũng không phải là cách tốt, Đỗ Long nhặt một khúc gỗ
bên cạnh mình, ném khúc gỗ về phía bên phải, khúc gỗ vừa mới rơi xuống thì đột
nhiên vang lên tiếng súng pằng pằng. Phạm vi xung quanh khúc gỗ bị bắn rung
động. Đỗ Long quay đầu ngắm bắn mấy phát về phía tên sát thủ gần mình nhất, cự
lý cũng hơi xa. Mặc dù mấy phát súng này khiến cho đối phương vội vàng nhào
xuống, nhưng lại không bắn trúng.
Kẻ sát thủ tiếp theo đã biết chỗ ẩn nấp của Đỗ Long, bọn chúng phối hợp rất ăn
ý luân phiên cô lập Đỗ Long. Đồng thời rời khỏi nơi ẩn nấp đó, từ hai bên đánh
úp vào. Bọn chúng muốn bắt sống Đỗ Long.