Người đăng: tuanh.kst@
Tô Linh Vân cười nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Tô Linh Vân lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Băng Thanh, nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Lâm Nhã Hân cười nói;
Sắp tới tôi dự định đến thành phố Thụy Bảo đầu tư. Trong tay không nhất
định có nhiều tiền như vậy. Dù sao vẫn còn mấy tháng nữa, đến lúc đó rồi tính.
Thành phố Thụy Bảo? Chị Lâm muốn đầu tư vào dự án gì vậy? Có thể nói cho
tôi nghe được không?
Tô Linh Vân tò mò hỏi.
Lâm Nhã Hân liền nói với cô ta. Thực tình thì cô vẫn chưa có khái niệm hoàn
chỉnh đối với kế hoạch đầu tư này. Tô Linh Vân nghe được một lát thì phát hiện
ra điểm này, hai người nói chuyện huyên thuyên, càng nói càng có cảm giác thù
hận.
Ánh mắt của Thẩm Băng Thanh nhìn hướng ra bên ngoài cửa kính xe, ngắm phong
cảnh Myanmar. Tâm hồn đã bay về nước, sau khi tốt nghiệp đến nay anh ta luôn
rất bận rộn với công việc. Nửa tháng nay coi như tự cho mình được nghỉ phép
dài hạn. Kỳ nghỉ phép dài hạn điên khùng, mọi thứ đều đã kết thúc rồi. Cuộc
sống lại trở về với quỹ đạo.
Lúc xuống xe Tô Linh Vân mời bọn họ.
Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
Tô Linh Vân có chút thất vọng, hẹn sau mấy tháng nữa gặp nhau ở thành phố Ngọc
Minh. Sau đó mọi người chia tay nhau ở cửa khách sạn.
Lâm Nhã Hân nhìn theo bóng Tô Linh Vân nói.
Thẩm Băng Thanh nói:
Lâm Nhã Hân quay đầu nói với Thẩm Băng Thanh:
Thẩm Băng Thanh cứng họng nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh rời khỏi khách sạn. Mang theo cả khối đá, ở cửa
khách sạn vẫy hai chiếc taxi. Người tái xế đội chiếc mũ kéo rất thấp đi xuống
mở cốp xe cho bọn họ.
Nhìn thấy bộ dạng của tài xế, Thẩm Băng Thanh phát ra một tiếng a. Nhưng anh
ta không hề nói gì cả, cứ thế lên taxi, sau khi xe rời khỏi anh ta mới nói:
Người lái xe chính là Hạ Hồng Quân, cậu ta quay đầu cười nói:
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng nói:
Hạ Hồng Quân cười nói:
Lâm Nhã Hân thở dài:
Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh ở sân bay lên máy bay một cách suôn sẻ. Hạ Hồng
Quân và Lý Văn Quân quay về lại như thế nào cũng không cần các cô lo lắng. Máy
bay thuận buồm xuôi gió bay về thành phố Ngọc Minh, đáp xuống sân bay quốc tế
thành phố Ngọc Minh. Hai nữ vệ sĩ mà Hạ Hồng Quân nói quả nhiên đã có mặt tại
cửa ra của sân bay. Lâm Nhã Hân đã nhìn bức ảnh trong điện thoại mà Hạ Hồng
Quân đã gửi cho cô. Gật đầu một cái rồi liền lên xe mà hai vệ sĩ lái đến đón
họ.
Thẩm Băng Thanh ở nhà Lâm Nhã Hân ngủ một đêm, ngày thứ hai khi trời vừa sáng
thì anh ta đã thay trang phục nam, lặng lẽ rời khỏi. Sau khi cho rằng không có
ai theo dõi, Thẩm Băng Thanh bắt taxi đến bến xe, mua vé đi thành phố Thụy Lệ.
Trải qua một ngày mệt mỏi trên xe, anh ta đã xuống xe ở bến xe Thụy Lệ. Khi
rời khỏi bến xe thì chạm mặt ngay với chiếc xe cảnh sát bán tải của Đỗ Long …
Đỗ Long với nét nặt tươi cười nhìn Thẩm Băng Thanh nói:
Thẩm Băng Thanh không chú ý đến hắn, đem gói hành lý đến chỗ ngồi phía sau.
Anh ta ngồi ở ghế phụ lái, đóng cửa cái rầm, thắt dây an toàn. Thẩm Băng Thanh
nói:
Đỗ Long cười:
Đến nhà khách của Cục công an, bây giờ tôi cũng không dám đi đêm đâu.
Truyền thuyết nói Cát Quân có treo thưởng là mua mạng của tôi mười triệu. Tôi
không thể nào không cẩn thận được.
Cát Quân?
Thẩm Băng Thanh mở to mắt nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh hỏi:
Đỗ Long khéo léo điều khiển chiếc xe cảnh sát tả xuyên hữu đột, đồng thời trả
lời:
Trong đầu Thẩm Băng Thanh đang suy nghĩ, bỗng thốt lên:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long nói:
Kế hoạch thì cũng đợi về đến nhà khách rồi nói. Trước tiên cậu nói cho tôi
biết, sau khi tôi đi phát sinh chuyện chào bán công khai. Nghe nói cuối cùng
các cậu đã thay đổi kế hoạch của tôi, khiến tôi tổn thất mấy trăm triệu. Lại
còn để tên ngu xuẩn Triệu Ngọc Hoa kia thoát chết...
Chị Lâm có lẽ đã nói rõ với anh rồi chứ? Vẫn còn muốn tôi thuật lại một lần
nữa sao? Chị Lâm cũng là vì muốn tốt cho anh...
Thẩm Băng Thanh nói.
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh trầm xuống một lát, nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh trả lời rất đơn giản:
Đỗ Long cười ha hả, vỗ vào vai Thẩm Băng Thanh nói